Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 559: Đi trong mộng (1)

Lúc này có một người nha dịch bản địa Đăng Châu bưng một chén cháo tới, còn đặt một chút dưa muối trên chén.
"Đến đến đến, đại phu, ngài nhất định đã đói bụng rồi, chúng tôi ở đây chỉ có cháo ngài chịu thiệt một chút!"
"Đa tạ rồi!"
Dịch Thư Nguyên đưa tay tiếp nhận chén cháo.
"Nên vậy, ngài cứ ăn từ từ!"
Nha dịch cười nói rồi vội vàng rời đi, trước khi đi nhìn thoáng qua Sở Hàng, cảm thấy rất quen mắt nhưng nghĩ mãi không nhớ là ai.
Dịch Thư Nguyên bưng chén cháo ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, dùng đôi đũa khuấy chén cháo không tính là đầy, cắn một miếng dưa muối tùy tiện nhai vài cái rồi nuốt xuống, hoặc là nói là nuốt luôn.
"Không ngờ chỉ vài miếng dưa muối ở đây cũng thành nhu yếu phẩm xa xỉ, nếu Sở huynh không vội thì hãy ngồi ở đây một lát."
Sở Hàng ngồi xuống trên tấm ván gỗ khi nãy để người bệnh sử dụng, thân là thành viên của đội ngũ cứu tế, y gần như làm theo bản năng, giải thích một chút tình hình hiện giờ cho Dịch Thư Nguyên.
"Các con đường còn rất khó thông, rất nhiều nơi có đất đá sạt lỡ từ trên núi xuống, triều đình ở bên ngoài đã tận lực cung ứng vật tư rồi nhưng vận chuyển rất khó khăn, chỉ có thể cam đoan dùng toàn lực cứu càng nhiều người."
"Nhưng mà ta tin tình trạng này rất nhanh sẽ có chuyển biến tốt đẹp!"
"Ta biết rõ."
Dịch Thư Nguyên nói xong lại húp một ngụm cháo nhỏ, tiếp đó liếc mắt nhìn qua đầu vai.
"Muốn ăn chút không?"
"Không muốn."
Hôi Miễn không dậy nổi chút tinh thần nào, đương nhiên nó hiểu rõ những người tị nạn kia, nhất là hài tử nọ rất cần chỗ lương thực của nó, nhưng hiểu thì hiểu mà khó chịu thì vẫn khó chịu.
"Ồ, dưa muối này lại ngon như vậy à!"
Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên kinh ngạc thán phục một tiếng, Hôi Miễn lập tức ngẩng cổ lên nhìn chén cháo.
"Thật sao?"
"Xem ra còn rất có tinh thần."
Dịch Thư Nguyên gắp một mảnh dưa muối đưa đến đầu vai, Hôi Miễn vẫn là há mồm cắn, nhai nhấm một lúc rồi tức giận nuốt xuống.
"Chỉ là dưa muối bình thường thôi mà! sở Hàng, ngươi không đi ăn sao?"
"Ách, đa tạ Hôi tiền bối đã quan tâm, một chút nữa ta sẽ đi. Dịch tiên sinh, tại hạ có một chuyện muốn nói với ngài một chút."
"Nói đi."
Dịch Thư Nguyên đáp ứng nói một câu, tiếp tục húp cháo trong chén, trong chốc lát đã ăn hết một nửa chén cháo.
Sở Hàng hồi tưởng lại những chi tiết mình đã nhìn thấy, lại nhớ đến sự tình trong giấc mơ đêm qua, mở miệng nói đến việc của pho tượng thần, bản năng cảm thấy việc này có điểm quái lạ.
Nhưng loại sự tình kỳ kỳ quái quái như thế không tiện thảo luận với những người khác, cũng đã nói với phụ thân của mình, nhưng của Sở Lâm Khánh đáp lại không biết.
Nhưng mà hôm nay gặp được Dịch Thư Nguyên, Sở Hàng lập tức không nhịn nổi.
Đơn giản rõ ràng nói ra sự tình và nghi hoặc trong lòng ra, Dịch Thư Nguyên ngồi bên cạnh động tác bưng chén húp cháo cũng không có dừng lại, sau khi nghe xong chén cháo cũng đã thấy đáy.
"Tượng thần khắc chữ. Còn nhớ được là ở nơi nào không?"
"Nhớ kỹ, ngay tại cửa sông sườn núi ở làng gần huyện Đại Thông, ta đã dựng đứng tượng thần ở ngay cạnh một đồng ruộng rồi, rất dễ tìm thấy, có cần ta phái người dẫn ngài đi không?"
"Vậy là được rồi không cần."
Dịch Thư Nguyên nói xong đặt bát đũa ở trên ván cửa, suy nghĩ chút rồi nói.
"Chuyện này ta đã biết, ngươi cũng không cần quan tâm tới nữa, được rồi, ngươi có thể đi ăn cơm rồi, chắc hẳn buổi chiều còn bận rộn nhiều đó."
"Vâng, vậy tại hạ cáo từ trước!"
Sau khi kể tâm sự trong lòng cho Dịch Thư Nguyên xong, Sở Hàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, y cũng đã đói đến mức bụng sắp phát ra tiếng kêu luôn rồi, y đứng dậy chắp tay cáo từ.
Đợi Sở Hàng đi khỏi, Hôi Miễn nói bên tai Dịch Thư Nguyên.
"Nhất định là cái con rồng xấu xa nọ làm!"
"Đi xem sẽ biết."
Dịch Thư Nguyên nói như vậy, ngồi trên ghế dựa vào trụ cột lều, dần dần nhắm mắt lại ngủ.
"Tiên sinh, ngài."
Hôi Miễn kinh ngạc một chút, muốn nói chuyện rồi lập tức ngừng, hiện giờ mà tiên sinh còn có thể ngủ nữa hả? Chẳng lẽ trước đó thi pháp hao tổn sức lực quá lớn?
Đối với Dịch Thư Nguyên mà nói, đây không phải là khoảng cách mặt đối mặt tiến vào trong tranh, muốn dắt thần mà ra cũng cần phải hết sức cẩn thận, chẳng bằng thân thể ngủ thiếp đi, nếm thử một lần cho ý thức bay xa.
So với lúc trước dắt thần tiến vào trong tranh, trạng thái lần này của Dịch Thư Nguyên giống y như lần đầu ở trong nội viện của Trác Tình.
Giống như là nhắm mắt rồi từ thế giới trong mộng tỉnh dậy, cảm giác thế giới trước mặt cũng có chút không chân thật.
Giống nhau là, quay đầu là thấy được chính mình đang ngủ say, thấy được Hôi Miễn lo lắng, thấy được các khí tức phân tán khắp phương, thậm chí có thể cảm nhận được thần hồn của mình vẫn ở trong thể nội, lại thêm một lần nữa chứng minh đây không phải là xuất thần khỏi thân thể.
Như vậy thì đúng là một loại "niệm".
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên không có ở lại đây, sau khi lùi vài bước, hắn đi ra Đằng Châu không cưỡi gió cũng chẳng đạp mây, hắn ngự thủy đạp sóng mà đi, gặp núi thì xuyên núi.
Chỉ một lát sau, Dịch Thư Nguyên đã đến vị trí mà Sở Hàng nói.
Đứng ở cửa sông, cảm giác thông linh trong lòng Dịch Thư Nguyên khẽ động, quay người nhìn qua một bên.
Cách đó không xa, trên bờ ruộng quả nhiên có một bức tượng thần đổ nát đang lẳng lặng dựng yên ở đó.
Một bước đi tới, dường như thế giới xung quanh ở trong mộng đang tiến đến gần Dịch Thư Nguyên hơn vậy, linh thể của hắn đã xuất hiện bên cạnh tượng thần đổ nát.
Dòng chữ trên lưng tượng thần ở trong mắt Dịch Thư Nguyên càng rõ ràng, hơn nữa hắn nhìn ra văn tự này tuyệt đối không phải được khắc lên.
Dịch Thư Nguyên vươn tay, trong nháy mắt chạm tay vào tượng thần, ngay tức khắc thông linh tương thông đến cảm giác hoảng sợ của chủ nhân bức tượng thần.
Vậy mà lại xuất hiện một cái long trảo từ dưới đất, khiến cho thổ địa công công không kịp đề phòng càng không kịp trốn đi.
Mà gần như là ngay lập tức, thổ địa công tự ý thức được nguyên nhân, một suy đoán không quá chắc chắn ở mãi trong lòng mấy ngày liên tiếp, cho đến bây giờ đã khẳng định nhưng cũng đã quá muộn.
"Các ngươi sẽ gặp báo ứng! ".
Chỉ vừa kịp hô lên một tiếng, long trảo kinh hoàng đó đã đánh thủng lớp phòng hộ dưới mặt đất, đập lên thổ địa công công, quải trượng ngang lập tức bị bể nát.
Ầm !
Ngôi miếu nhỏ có thổ địa bên trong vốn đã bị dìm trong nước, tượng thần kế bên bỗng nhiên nổ tung.
Nhưng vào một khắc mất đi Kim Thân, thổ địa công không có lựa chọn thi pháp chống trả, căn bản là châu chấu đá xe, lão chọn nương nhờ tượng thần nhiều năm, dùng ít pháp lực cuối cùng lưu lại một chút ít vết tích.
Bức tượng thần thổ địa đã đổ nát từ trên bệ rơi xuống, chìm vào trong miếu ngập nước, phía sau tượng thần lõm một chút dấu vết, như là có người khắc chữ.
Lại tiếp sau đó, miếu thổ địa ầm ầm sụp đổ, tượng thần cũng theo dòng lũ lụt bị cuốn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận