Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 455: Nào có cái gì trùng hợp (1)

Đây là lực và thế trực tiếp va chạm, song phương đối chưởng xung quanh không chỉ có khói bụi, càng ngay cả khí tức cũng một mảnh mơ hồ.
Bão cát cùng tuyết bay dấy lên đập tới xung quanh, mang theo một cỗ lực lượng áp bách cực kinh khủng.
Binh sĩ chen lấn trên đầu tường bị dọa sợ nhao nhao trèo xuống, võ quan vẫn còn trong nội viện càng là trở mình nhảy khỏi bức tường, trong lòng có loại cảm giác tựa như chỉ cần ở lại sẽ lập tức bị nghiền nát.
Càng có một loại ảo giác giống như toàn bộ Tương Sơn thiền viện cũng khẽ chấn động.
Cũng chỉ có Đoạn Tự Liệt ý thức sợ hãi nhưng vẫn mạnh mẽ đứng vững, hai chân giống như cắm rễ trên đất, gắt gao đứng tại chỗ không chịu di động.
Trong ngoài thiền viện, bất luận là một chút binh mã bên ngoài hay là khách hành hương tạm giam không biết rõ tình hình, hoặc là tăng nhân nguyên bản trong chùa, vào thời khắc này đều có thể cảm nhận được loại cảm giác chấn động không phải đến từ thân thể.
Người thường cũng không phải là không có cảm giác bên ngoài thân thể, chỉ là nhiều khi quá yếu, quá dễ bị những vật khác ảnh hưởng.
Nhưng vào thời khắc này, tâm thần người người trong Tương Sơn thiền viện rung chuyển, thần sắc kinh ngạc, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lại biết rõ nhất định đã có việc gì đó phát sinh.
Tuy rằng động tĩnh trong nội viện lớn, nhưng kỳ thật không hề kéo dài lâu.
Trên đầu tường lại có rất nhiều chiếc đầu ló ra, võ quan vừa mới ra ngoài tránh né cũng nhao nhao đi vào, Đoạn Tự Liệt mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào trong sân.
Giờ phút này Vô Pháp hòa thượng và Dịch Thư Nguyên đứng đối lập nhau, song chưởng tiếp xúc cùng một chỗ lại không còn động tác nào khác.
Hai trượng vuông mặt đất ngay gần dưới chân bọn họ lộ ra hình phễu, chỗ thấp nhất phải trũng xuống tới hai thước, gạch xanh phá toái trong đó còn lại chưa tới một nửa dấu vết.
Bông tuyết trên bầu trời nhao nhao bay xuống, rơi tới gần Vô Pháp hòa thượng, còn chưa chạm tới đất đã sớm hòa tan, tựa như bản thân y chính là một cái lò luyện hình người.
Mà Long Phi Dương rõ ràng tiếp xúc cùng một chỗ với Vô Pháp hòa thượng, nhưng bông tuyết lại không chút trở ngại rơi xuống mặt đất bên cạnh Long Phi Dương, thậm chí rơi xuống cả trên đầu cùng người của hắn.
Hai tròng trắng của hòa thượng đã sung huyết, trên người khí tức bất ổn, mang theo run rẩy không cách nào ức chế chậm rãi thu tay về, chắp tay trước ngực hướng xoay người hành lễ với võ giả trước mặt.
"Đa tạ tiền bối chỉ giáo, Đinh Phi Hùng có một trận đánh vừa xong, đã thấy kiếp này đủ rồi, tiền bối võ công kinh thế hãi tục, chân khí càng sâu không lường được, chỉ sợ trong thế gian đã không còn địch thủ."
Trong giọng nói có cảm kích, cũng có vài phần cảm xúc không nỡ, hòa thượng cảm thấy mình còn có Long tiền bối ban thưởng thất bại, vậy bản thân Long tiền bối thì sao?
30 chiêu, một chiêu không ít, một chiêu không nhiều, mặc kệ là từ quá trình so đấu hay là kết quả, vị tiền bối trước mắt đều vượt qua y quá nhiều, thậm chí Vô Pháp hòa thượng cảm thấy mình không cách nào bức đối phương xuất ra toàn lực.
Chỉ sợ trình độ võ công của Long tiền bối, đã đến cảnh giới không thể tưởng tượng, đây căn bản không phải so đấu, mà là chỉ điểm cuối cùng!
Dùng võ luận đạo, để cho mình vào giây phút sau cùng, có thể lắng nghe "Võ đạo chân kinh"!
Cho đến giờ phút này, thẳng đến khi nghe thấy lời của Vô Pháp hòa thượng, mọi người quan sát cuộc chiến vẫn có chút hoảng hốt như cũ mới hiểu ra, thắng bại đã phân.
Tuy rằng từ trong quá trình lúc trước cũng đã có thể đoán được kết quả.
Nhưng uy thế của một chưởng sau cùng nọ thật sự làm cho người ta sợ hãi, không thể trách tâm thần của mọi người sôi trào, cho đến tận bây giờ mới xác nhận rằng Long đại hiệp thắng!
Nhưng lúc này trên người của Vô Pháp hòa thượng phảng phất như có nhiệt lực không ngừng bốc lên, mặc dù đã kết thúc so đấu, nhưng lại vẫn làm người bên ngoài cảm thấy áp lực.
Dịch Thư Nguyên thu tay lại, bình tĩnh nhìn tới Vô Pháp hòa thượng, có chút tiếc hận cùng cảm khái mở miệng.
"Đại sư hà tất phải khổ vậy chứ!"
Một chiêu cuối cùng của Vô Pháp hòa thượng lấy tự phế võ công làm đại giới, lấy chân khí cường ngạnh mới đổi lấy đấu một chưởng ngang nhau cùng Dịch Thư Nguyên.
Giờ phút này nhiệt lực quanh thân hòa thượng như lò luyện, chẳng qua là võ công suốt đời như ánh chiều tà.
Tạm thời công lực đó vẫn còn tiếp tục bốc lên nhiệt lực, một hồi nữa công lực sẽ bắt đầu tiêu tán, nhiệt lực cũng sẽ dần nhỏ yếu đi.
Ngược lại hòa thượng cảm thấy rất thông suốt, mặc dù bây giờ kinh mạch đau đớn, nhưng y vẫn nở nụ cười.
"Bần tăng có thể giao thủ cùng tiền bối, nếu không dốc hết tất cả, chẳng phải sẽ lưu lại tiếc nuối sao?"
Dịch Thư Nguyên tiến lên vài bước, thò tay điểm mấy chỗ đại huyệt của hòa thượng, một cỗ chân khí dung nhập vào trong cơ thể đối phương, sau đó dạo chơi một vòng trong kinh mạch, nhanh chóng phát tán nhiệt lực trong thân của y ra ngoài cơ thể.
Dưới chân khí dạo chơi một vòng, cùng nhau tràn ra bên ngoài cơ thể còn có một đám khí cơ đi về phía đan điền bị trừ khử vô hình.
Cảm giác nhiệt lực bốc hơi cũng nhanh chóng nhỏ yếu xuống.
Trên mặt Vô Pháp hòa thượng lập tức lộ ra vài phần nhẹ nhõm, đã không cảm giác ra thân thể dị thường, trong người càng là rỗng tuếch, không hề có Tiên Thiên chân khí hùng hậu, cũng không hề có kinh mạch đau đớn.
"Mặc dù ngươi tản đi võ công, nhưng Long mỗ cũng không muốn ngươi trở thành một phế nhân."
Nghe Dịch Thư Nguyên nói, trên mặt của hòa thượng lộ ra cảm kích.
"Tạ tiền bối từ bi!"
Loại trạng thái vừa xong, chỉ sợ là sau khi tán công xong kinh mạch cũng sẽ vỡ tan, đến lúc đó sinh hoạt hàng ngày cũng không cách nào tự làm, bây giờ ít nhất một thân thể phách vẫn còn, so với người thường còn tráng kiện hơn không ít.
Dịch Thư Nguyên và Vô Pháp hòa thượng cũng rời khỏi chỗ hố to, đi về phía một đám võ quan bên kia.
Tất cả mọi người đều lộ rả vẻ mặt phức tạp, cũng không ít người không khỏi thở dài một hơi trong lòng.
Đối mặt với hai người đi tới, Trâu Giới trước một bước chắp tay hành lễ, võ quan còn lại đồng dạng thoáng kích động hành lễ về phía hai vị võ giả Tiên Thiên, sợ là bọn họ cũng đều đã biết võ công của Vô Pháp hòa thượng đã phế.
Trong đó kích động nhất tự nhiên là Đoạn Tự Liệt, có thể tận mắt nhìn thấy cao thủ Tiên Thiên quyết đấu, vừa là vinh hạnh, cũng là thu hoạch lớn lao.
Phương xa, biên giới cổng vòm tường vây dựa vào nội bộ chùa, Thạch Sinh và Hôi Miễn trên vai chính là trốn ở chỗ này để quan sát.
Tuy rằng quyết đấu đã kết thúc, nhưng Thạch Sinh vẫn nhịn không được tặc lưỡi.
"Hôi tiền bối, võ công lợi hại như vậy sao? Có thể kêu vị bằng hữu nọ của sư phụ cũng dạy ta võ công hay không?"
Hôi Miễn dùng móng vuốt gõ đầu Thạch Sinh.
"Tiểu ngốc nghếch, Long Phi Dương chính là sư phụ ngươi biến thành!"
"Hả?"
"Suỵt! Đừng có kêu to!"
"A!"
Hôi Miễn biết rõ nhiều trọng biến hóa không chỉ có thể khiến cho tiên sinh hòa hợp hồng trần, lấy các loại biến hóa lĩnh ngộ các loại đạo huyền diệu, lấy các loại thân phận dung nhập đủ loại chuyện xưa.
Mà đây càng là một loại che giấu và bảo đảm, nếu như về sau cần làm chút việc mình không tiện ra mặt, biến hóa thành một thân phận khác là có thể xử lý sạch sẽ.
Cho nên tự nhiên cũng không thể tuỳ tiện để cho người ngoài biết được đạo biến hóa.
Nhưng người thân mật nhất đương nhiên là không có chuyện gì rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận