Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 411: Thủy cung dị mộng (1)

Hồi lâu sau, Thạch Sinh bỗng nhiên mở miệng, nhưng mà cũng không phải là đấu võ mồm cùng Hôi Miễn.
"Vậy ta muốn sư phụ dẫn ta đi tới bên chỗ của Giang tiền bối nhìn xem, Giang tiền bối từng nói nhà của y rất lớn, rất đẹp rất đẹp, còn nói mình nuôi dưỡng rất nhiều cá lớn trong hồ, có thể chở ta dạo chơi trong nước nữa!"
Hôi Miễn tới sát gần Thạch Sinh nói.
"Vậy lần sau ngươi hỏi y một chút, cá lớn trong hồ có thể làm thành đồ ăn hay không?"
Tiếng nói vừa mới thốt ra, Dịch Thư Nguyên liền bắn một đạn chỉ tới trên đầu Hôi Miễn, bắn cho Tiểu Hôi ngã lăn lộn trên bàn mấy vòng.
"Ha ha ha ha."
Thạch Sinh cười đến mức ôm bụng vỗ bàn!
Mà lúc này người bị Thạch Sinh và Hôi Miễn nhắc tới lại đang trong tình trạng như thế nào?
Ban đêm, bên dưới đáy Hồ Trường Phong, có một con giao long màu xanh đen dài vài chục trượng, thô như vạc nước, đang nằm nghỉ ngơi ở trên một chỗ đầy hạt cát xốp.
Xung quanh giao long có thủy thảo, có nham thạch, thậm chí còn có một con thuyền đắm rạn nứt, chỉ là không có thủy phủ Hồ Trường Phong.
Giao long nhìn như là đang nghỉ ngơi, thực ra đã thấy khó chịu rất lâu rồi.
Tuy rằng thời gian đi ra ngoài không lâu lắm, quả thật không thể trông chờ thủy phủ đã xây xong được, nhưng cũng không phải là một chút biến hóa đều không có chứ?
Bây giờ ở trong mắt Giang Lang, một chút thủy tộc trong Hồ Trường Phong không có mấy tên thông minh có thể dùng được, hai tháng đều đang thảo luận các loại vấn đề như nên kiến tạo thủy phủ như thế nào, kiến tạo bao nhiêu, cùng với vị trí thủy phủ ở đâu, mấu chốt là ý kiến không giống nhau, đều chờ Long Vương tới định đoạt.
Khá lắm, lúc Giang Lang trở lại vốn tưởng rằng ít nhất sẽ thấy tràng cảnh khí thế ngất trời, không ngờ lại là một đám thủy tộc mắt to trừng mắt nhỏ đang chờ mình.
Giang Lang giận đến mức thiếu chút nữa nuốt hết những thứ thủ hạ có hạn này của mình!
Giờ phút này giao long mở mắt, lộ ra đôi mắt rồng màu hổ phách, nhìn thủy tộc du động phía dưới thuỷ vực rộng lớn, trong lòng không khỏi có chút may mắn.
May mà lão Dịch không tới đây, nếu không thì không phải bị hắn cười chết rồi sao?
Ài, đúng là không có thuộc hạ mà.
Lúc này, có một Đại Hải Quy chậm rãi từ từ dạo chơi đi qua, trong thuỷ vực nước ngọt này xuất hiện một con rùa biển dĩ nhiên là không tầm thường, huống chi nó còn dám tới gần một con rồng.
Phát giác được khí tức trong nước, giao long hơi quay đầu, chuyển tầm nhìn về phía kia, sau khi nhìn thấy Đại Hải Quy lập tức cũng mở ánh mắt to hơn một chút.
"Là ngươi?"
Đại Hải Quy ở trước mặt giao long hóa thành một lão giả chòm râu màu trắng, mặc đạo bào rộng thùng thình, một thân rơi vào trong lòng sông, tất cung tất kính khom mình hành lễ về phía giao long.
"Bái kiến Long Vương đại nhân, tại hạ chuyên môn tới đây tìm ngài để nương tựa!"
"Ngươi sớm đã tới rồi, vì sao hôm nay mới hiện thân."
Lão giả thu hồi tay nói.
"Tới vội vàng không chuẩn bị cái gì, hôm nay mới có kế sách giúp đỡ Long Vương đại nhân giải bớt ưu sầu, cho nên mới dám hiện thân bái kiến!"
Giang Lang hứng thú.
"Ngược lại ngươi nói một chút ta đang ưu sầu vì cái gì, lại giải quyết như thế nào?"
"Long Vương đại nhân đơn giản là sầu vì thủy phủ, mà thủy hệ Hồ Trường Phong mới lập, dưới tay vẫn không có nhiều thủ hạ có thể sai khiến, lão hủ nguyện ý giúp Long Vương đại nhân phân ưu, xây dựng thủy phủ, ràng buộc thủy tộc!"
"Ồ? Ngươi biết xây dựng cung điện?"
Lão nhân khẽ lắc đầu, cười mở miệng nói.
"Dĩ nhiên là ta không hiểu, nhưng mà có người hiểu, ta đã xác minh, bên trong Trường Phong Phủ có một người tên Sở Khánh Lâm, thiện kì kĩ xảo, thông hiểu nhiều cũng biết phương pháp xây dựng, tổ tiên từng là danh thợ dưới sự quản lý của Lại bộ, có thể mời ông ta đến đây giúp ta xây dựng cung điện thủy phủ!"
"Sở Khánh Lâm? Phàm nhân?"
"Đúng vậy, phàm nhân! Thủy tộc chúng ta có thể khống nước khiển vật dịch chuyển bùn cát, nhưng lại không có quy hoạch, mời người giám sát trợ giúp xây dựng, nhất định có thể làm chơi ăn thật!"
Giang Lang khẽ vuốt cằm rồng, hình như lại nghĩ tới cái gì.
"Họ Sở, chính là nhà giàu trong thành?"
Lão nhân lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Nguyên lai Long Vương đại nhân đã sớm có dự kiến trước, là lão hủ tự phụ rồi!"
Đôi mắt rồng của Giang Lang hơi lóe lên, lần nữa gật đầu.
"Từ ngay hôm nay trở đi, ngươi chính là Thủy thừa Hồ Trường Phong ta, giao cho ngươi đi làm đi."
"Tuân mệnh!"
Lão giả lui xuống, sau đó đạp nước mà đi, không bao lâu đã đến bên cạnh bờ của Hồ Trường Phong, từng bước một đi lên bờ.
Bên trong Trường Phong Phủ, bên trong phòng ngủ sân sau của Sở phủ, Sở lão gia đang ngủ say.
Bỗng nhiên, Sở lão gia hình như nghe được có người ở bên ngoài gọi mình.
"Sở Khánh Lâm Sở Khánh Lâm."
Sở lão gia trong lúc mơ mơ màng màng đứng dậy, mở cửa khuê phòng đi ra ngoài.
Nhưng nếu như lúc này Sở lão gia quay lại nhìn, liền sẽ phát hiện cửa phòng sau lưng căn bản không có mở ra, mà mình cũng vẫn đang nằm trên giường như cũ.
Nhưng mà giờ phút này Sở lão gia hồn nhiên không phát giác gì, thậm chí lúc ra ngoài cửa quần áo cũng đều mặc xong.
Trong nội viện có một chiếc bàn đá, giờ phút này đang có một lão giả râu bạc trắng mặc đạo bào đầu đội khăn bịt đứng bên cạnh bàn, thấy Sở Khánh Lâm ra tới, liền chắp tay hành lễ về phía ông.
"Sở viên ngoại, lão hủ tên là Đại Trọng, chính là Thủy thừa chủ quan dưới trướng của Long Vương Hồ Trường Phong, Long Vương khổ não vì xây dựng thủy phủ, nghe nói gia đình Sở viên ngoại có tiếng là tài học, có nguồn gốc thông hiểu kiến tạo xây dựng, đặc biệt tới khẩn cầu Sở viên ngoại tương trợ!"
Thủy thừa chủ quan dưới trước Long Vương Hồ Trường Phong?
Quốc có Thừa Tướng, huyện có Huyện thừa, một chữ thừa liền chính minh thân phận phụ tá, đây chính là Thừa tướng của Long Vương dưới nước?
"Sở viên ngoại, có nguyện ý tương trợ không? Chúng ta sẽ dâng biếu thù lao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận