Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 338: Nhờ vả tiên nhân (2)

Hôi Miễn đồng dạng nhìn không chuyển mắt tới bức tượng Phật, cũng là Dịch Thư Nguyên tương đối bình tĩnh.
Cũng không lâu lắm, Phật quang phai nhạt dần đi, ý niệm trong đầu Dịch Thư Nguyên khẽ động, hơi có cảm ứng, lui thân hình về sau hai bước.
Sau một khắc, một đạo thân ảnh Phật quang mông lung từ bên trong tượng Phật cố định đứng dậy, sau đó vừa sải bước đi ra miếu nhỏ, đồng thời cũng dần dần biến lớn, hóa thành một người thường với quang ảnh mơ hồ.
"Ngã phật từ bi, rốt cuộc để cho bần tăng đợi đến lúc có đại thiện nhân, thiện công đại đức, có thể nhận được y bát của bần tăng!"
Phật ảnh làm một cái Phật lễ về phía Dịch Thư Nguyên, cũng không tự xưng "Bổn tọa", mà là "Bần tăng".
Nhưng Dịch Thư Nguyên chắp tay đáp lễ, xưng hô lại không giống.
"Bồ Tát, Dịch mỗ kính trọng ngài độ hóa chúng sinh, nhưng tại hạ là người trong tiên đạo, vả lại chí không có ở nơi này, không tiện được ngài truyền y bát tu luyện Phật pháp!"
"Ngã phật từ bi, rốt cuộc để cho bần tăng đợi đến lúc có đại thiện nhân, thiện công đại đức, có thể nhận được y bát của bần tăng!"
Phật ảnh vẫn nói ra những lời đó.
Dịch Thư Nguyên khẽ nhíu mày, ước chừng sau mấy hơi thở, Phật ảnh lại thi lễ một cái với hắn, lập lại một lần những lời vừa mới nói.
Rất rõ ràng, Phật ảnh này chẳng qua là tàn niệm biến thành, cũng không có ý thức bản nguyên.
"Tiên sinh."
Hôi Miễn trên đầu vai Dịch Thư Nguyên gọi một tiếng, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Dịch Thư Nguyên suy nghĩ một chút, nói với Phật ảnh.
"Bồ Tát, mặc dù Dịch mỗ không thể nhận được y bát của ngài, nhưng nghe ngài giảng kinh Phật cũng có thu hoạch, càng có thể mơ hồ hiểu rõ tại sao ngài muốn truyền y bát."
"Nếu như Bồ Tát nguyện ý tín nhiệm Dịch mỗ, như vậy Dịch mỗ liền hứa hẹn với Bồ Tát, giúp ngài tìm một truyền nhân phù hợp, truyền kinh văn, truyền ý nguyện từ bi của ngài cho y!"
Dường như cảm nhận được ý của Dịch Thư Nguyên, Phật ảnh nguyên bản không ngừng lặp lại lời nói giống nhau dần dần bình tĩnh trở lại, lại thi lễ một cái với Dịch Thư Nguyên, sau đó Phật quang dần dần tản ra xung quanh, chỉ trong khoảnh khắc đã tiêu tán trong trời đất.
Vào lúc cuối cùng khi Phật quang tiêu tán, một viên quang điểm nhàn nhạt bay tới, Dịch Thư Nguyên thò tay tiếp được, chính là một viên Xá Lợi tia sáng mịt mờ.
Dịch Thư Nguyên đứng ở chỗ một hồi lâu, nhìn viên Xá Lợi trong lòng bàn tay, tâm tình có chút phức tạp, cũng có chút cảm khái.
Một câu của mình, tàn niệm Phật ảnh tản đi, loại tàn niệm cố chấp này, thật ra có chênh lệch chút ít với phật môn trong nhận thức ở kiếp này rồi, nhưng Dịch Thư Nguyên lại không cho là như vậy.
"Tiên sinh, ngài bái chết Bồ Tát rồi?"
Giọng nói của Hôi Miễn vang lên, để cho Dịch Thư Nguyên một giây phá công.
"Lời này không nói lung tung được! Nê Bồ Tát ở đây là để đợi một người truyền nhân, sau khi nhận được một câu hứa hẹn của ta liền tản đi, đây là tín nhiệm ta, nhưng mà cái này đã thành chuyện của ta rồi!"
Hôi Miễn vừa nãy chỉ là bị kinh sợ, việc Dịch Thư Nguyên vừa nói nó cũng hiểu, nhìn lại tiên sinh nhà mình một chút, không khỏi lo lắng nói.
"Tiên sinh, đây không phải là dính chuyện phiền toái vào người sao? Chúng ta lại không hiểu phật pháp, tiên sinh, sao bộ dạng của ngài không thấy phiền một chút nào vậy?"
Dịch Thư Nguyên lắc đầu nhìn Hôi Miễn nói.
"Tại sao phải phiền? Bồ Tát ở đây không phải cũng chỉ là niệm đoạn kinh văn sao? Có lẽ đây cũng là một đoạn kinh lịch thú vị, là một cái chuyện xưa thú vị thì sao!"
"Rặc rặc, rặc rặc rặc rặc."
Âm thanh rạn nứt phá toái truyền đến, Dịch Thư Nguyên cùng Hôi Miễn đều nhìn về miếu nhỏ, trên người Nê Bồ Tát bên trong miếu đã xuất hiện khe hở thật nhỏ, giống với dấu vết phong hoá.
Nhưng bức tượng bằng đất cũng không có sụp đổ, chỉ là khôi phục khuôn mặt vốn có của nó.
"Xem ra bất luận là Nê Bồ Tát này tới đây vào lúc nào, bản thân bức tượng đã là tạo vật trước đây thật lâu."
Nhưng mà lúc này Dịch Thư Nguyên nhìn tới miếu nhỏ, rồi lại nhíu mày, sau đó nhìn về phía gian phòng tàn phá.
Thấy người thanh sam kia quét tầm nhìn tới, trong lòng con ngựa hoảng hốt, lập tức cúi đầu ăn cỏ, cái loại thái độ giả vờ giả vịt này quả thực quá là rõ ràng.
Thật lâu về sau, con ngựa ăn như nhai sáp cẩn thận ngẩng đầu, nhìn thấy trước miếu nhỏ đã không còn thân ảnh tiên sinh mặc thanh sam kia nữa, lại nhìn tới phía gian phòng kiên cố, cửa cũng đã đóng lại.
Hình như người đó đã đi trở về, con ngựa lập tức thở dài một hơi.
"Đang tìm ta sao?"
"Ô phốc phốc !"
Toàn thân con ngựa run lên, bị dọa đến kêu lên một tiếng hí dài, cọng cỏ trong miệng cũng phun tới, sau đó liền cứng ở đó.
Dịch Thư Nguyên từ một bên gian phòng tàn phá đi đến trước mặt con ngựa, nhìn tới mặt con ngựa, mắt nó trợn trừng, tròng mắt di chuyển theo từng bước hắn đi qua.
"Tiên sinh, đây là bằng hữu của ta!"
Hôi Miễn tuy rằng rất thông minh, nhưng nhiều khi cũng rất đơn thuần, ai tốt với ta thì ta cũng đối tốt với kẻ đó.
Con ngựa lúc mới bắt đầu tuy rằng rất đề phòng đối với Tiểu Hôi, nhưng vừa nãy trước khi nghe kinh liền đặc biệt đi gọi Hôi Miễn, Hôi Miễn đặc biệt có thể cảm giác được loại thiện ý mộc mạc ấy.
"Yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương tới ngươi, vạn vật có linh chúng sinh hữu tình, linh trí đã mở nghĩa là chúng sinh hữu tình, cầm tâm hướng thiện chính tu có đạo, yêu tu cũng là chính đạo."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên thò tay tới sát gần con ngựa, đưa tay thả ở trên trán nó nhẹ nhàng vuốt ve một chút.
Một loại cảm giác bình tĩnh làm cho con ngựa cảm thấy an tâm lại, tinh thần căng thẳng cũng hòa hoãn xuống, nhai nuốt cỏ khô còn dư lại trong miệng, mặc kệ Dịch Thư Nguyên vuốt ve chính mình.
"Những con vật cùng nhau nghe kinh kia ngươi đều biết đúng không?"
Con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi, do dự một chút sau đó nhẹ gật đầu.
Dịch Thư Nguyên mỉm cười.
"Tốt, vậy ngươi cùng với Hôi Miễn đi một chuyến tới trên núi đi, truyền lời tới những bằng hữu của ngươi, nói rằng Bồ Tát đã rời đi, tối mai ta thay Bồ Tát giải kinh văn cho các ngươi, về sau nơi đây sẽ không có kinh Phật nữa rồi, đi thôi!"
Dịch Thư Nguyên vỗ vỗ con ngựa, lúc này phần linh giác trong lòng con ngựa cũng rõ ràng cảm nhận được người trước mắt thần dị, cộng thêm một màn vừa chứng kiến trước miếu nhỏ, càng mơ hồ đã minh bạch cái gì.
"Ô phốc ! ".
Con ngựa kêu thấp một tiếng sau đó nhẹ gật đầu, đi ra khỏi gian phòng tàn phá, mà Hôi Miễn lại từ đầu vai Dịch Thư Nguyên nhảy tới trên đầu con ngựa.
"Không được ham chơi, tuy rằng Diên Sơn không tính quá rộng rãi, nhưng cũng không hề nhỏ, đi nhanh về nhanh."
"Ừ! Chúng ta đi!"
Hôi Miễn lên tiếng đáp lời Dịch Thư Nguyên, dùng cái đuôi vỗ vỗ đầu ngựa, sau đó con ngựa liền nhảy ra từ chỗ hàng rào, chạy về phía trong núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận