Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 314: Một màn sao mà quen thuộc (2)

Sau khi Lục Tiêu Tiêu xuống lầu, đích thân đi đến trước từng cái bàn, rót rượu mời người ngồi trên bàn.
Tuy rằng mỗi bàn cũng lướt qua chút liền đi, nhưng sau một vòng trên mặt của nàng đã nổi lên đỏ ửng.
Đợi lúc Lục Tiêu Tiêu trở lại ngồi xuống trước đài, cánh tay phải đỡ lấy gương mặt nhìn xéo khách nhân trong sảnh, dưới vẻ hơi say rượu càng hiển lộ ra vài phần quyến rũ, lại càng gây thêm kích thích cho thần kinh của tân khách.
"Tiêu Tiêu cả gan, liền cùng chư vị tân khách phẩm một chút cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú."
Trong sảnh vang lên tiếng âm nhạc, khúc tỳ bà của Dịch Thư Nguyên cũng hòa cùng với những nhạc khúc còn lại, khiến cho trong sảnh tràn ngập âm thanh êm tai uyển chuyển như của tự nhiên.
Làm hoa khôi bên trong Tranh Diễm Thính thật là mệt mỏi, Lục Tiêu Tiêu vừa muốn biểu hiện mình, lại phải lấy lòng tân khách, hơn nữa còn phải dưới tình huống phân ra chủ yếu và thứ yếu chiếu cố tất cả mọi người.
Càng có đạo âm luật, kỳ nghệ cờ tàn, đối thơ văn chương, bình luận cổ kim... Đủ các loại tiết mục.
Ngay cả Dịch Thư Nguyên nhìn qua cũng thấy mệt mỏi, cảm thấy cũng là làm khó tiểu cô nương Lục Tiêu Tiêu này rồi, nhưng hình như chính nàng cũng thích thú.
Tú bà ở trên lầu nhìn một hồi, cảm giác đêm nay không có vấn đề gì nữa rồi, liền đi bận rộn chào hỏi khách khứa trước phòng.
Rất rõ ràng, Lục Tiêu Tiêu cũng đã có khuynh hướng riêng.
So sánh với đám tài tử phong lưu hầu như có thể nói là càng già càng lão luyện trong sảnh, bộ dáng hội nguyên Thì Niệm Đông co quắp lo lắng không yên nhưng lộ tài văn chương ra ngoài chẳng những không giảm điểm, ngược lại càng để cho Lục Tiêu Tiêu ưu ái hơn.
Tối nay trọng tài lại chỉ có một, chính là bản thân hoa khôi Lục Tiêu Tiêu.
Cho nên dưới tình huống trọng tài có tư tâm, người bên ngoài lại không thể hiện ra ưu thế tài học lớn, như vậy thì việc Thì Niệm Đông giành chiến thắng cũng là điều không cần lo lắng.
Theo câu thơ cuối cùng từ trong miệng Thì Niệm Đông truyền ra, Lục Tiêu Tiêu từ trên đài đi xuống, ẩn tình đưa tình khẽ ngẩng đầu nhìn tới đối phương.
"Thì công tử, nguyện cùng Tiêu Tiêu đi hoa thuyền đàm đạo một hồi không?"
Những lời này cơ bản cũng là giải quyết dứt khoát rồi, tân khách còn lại hô to tiếc hận trong lòng, có một số người thì ít nhiều cũng là không phục.
Nhưng tài học của Thì Niệm Đông bày ra ở đó, mà bản thân gã lại khiến cho Lục Tiêu Tiêu ưu ái, đoạt giải nhất cũng là hợp tình hợp lý.
Trò chơi cũng coi trọng một cái quy tắc, thường xuyên đến loại trường hợp này người khác cũng không đến mức thua không nổi.
Lục Tiêu Tiêu dắt tay Thì Niệm Đông, có thể cảm giác rõ ràng được sự căng thẳng của đối phương, lập tức nở nụ cười, dẫn theo gã đi lướt qua rèm cửa phòng, đi về phía thuyền hoa lớn ở phía sau.
Cho tới giờ khắc này, trong sảnh mới vang lên một mảnh tiếc hận.
Chỗ gần Dịch Thư Nguyên, một vị con nhà quyền quý nhìn tới hắn nói.
"Vị cô nương này, không biết ngươi..."
Dịch Thư Nguyên quét ánh mắt bình tĩnh tới, bên trong hai mắt lành lạnh hiện ra cách xa ngàn dặm, khiến cho lời nói của đối phương cũng bị đông lại, vậy mà không dám nói tiếp.
Dịch Thư Nguyên một câu cũng không để lại, trực tiếp ôm tỳ bà đứng dậy, cũng đi đến phía thuyền hoa.
Những nữ tử khác trong lầu thấy thế liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có người không hiểu, cái này hình như không có ở trong an bài, nhưng lại liên quan gì tới mình đâu chứ?
Mà các tân khách tự nhiên cũng sẽ không nghĩ nhiều về một nữ tỳ bà rời đi, nhiều nhất là một ít người vốn nghĩ xuống tay lại thán một tiếng đáng tiếc.
Lúc Dịch Thư Nguyên đi đến phía sau, người chèo thuyền trên mặt thuyền hoa đang dùng gậy đẩy thuyền hoa di chuyển ra phía ngoài, hắn đứng ở biên giới hành lang, nhìn khoảng cách không quá ba thước, nhẹ nhàng nhảy lên trên thuyền hoa.
Hai người chèo thuyền ở đuôi thuyền nhìn thấy liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ nhận ra người đến.
"Trác cô nương, ngươi lên thuyền làm gì?"
"Ma ma để ta tới thuyền hoa khảy khúc đàn trợ hứng."
Thuyền hoa không nhỏ, nhưng trong đêm hôm nay hầu như không có người nào, Lục Tiêu Tiêu trong thuyền nghe thấy giọng của Trác Tình cũng truyền ra tiếng.
"Đa tạ Trác tỷ tỷ, vậy liền diễn tấu khúc Xuân Phong Ngọc mà tỷ am hiểu nhất đi!"
"Ừ!"
Dịch Thư Nguyên lên tiếng, đi vào phòng thuyền hoa, hắn cũng không đi vào chỗ sâu quấy rầy hai người, mà ngồi một mình ở trong sảnh ôm tỳ bà khảy đàn.
Có lẽ là bởi vì khúc nhạc, hai nhân vật chính trên thuyền hoa nguyên bản cũng vô cùng căng thẳng cũng nhẹ nhõm bớt vài phần, theo thuyền hoa càng đi càng xa ra bộ phận thủy vực phía ngoài, bầu không khí mập mờ cũng càng lúc càng đậm.
Dịch Thư Nguyên nhắm hai mắt lại dung hợp tình với nhạc khúc, giờ phút này hắn cũng tương đối buông lỏng, bởi vì rốt cuộc không cần lo lắng gì nữa.
Tuy rằng không tính rõ ràng, thậm chí không có yêu khí hiển lộ, thế nhưng loại cảm giác thoáng quen thuộc liền ngay ở trên thuyền, đại khái là trên đỉnh thuyền hoa đi.
Chỉ là cảm giác này tựa như đối phương chỉ hiển lộ ra một bộ phận, vẫn có hơn phân nửa thân hình ẩn giấu ở trong bóng tối như cũ.
Dịch Thư Nguyên hơi mở mắt nhìn trần nhà, ngươi kiểu gì cũng phải lộ toàn bộ đuôi ra ngoài!
Khúc tỳ bà cũng không dừng lại, vào lúc khảy đến khúc thứ ba, bên trong thuyền hoa đã có một chút tiếng rên rỉ, hiển nhiên hai người đã không chịu nổi.
Những thanh âm kia có kinh hô có đau khổ, cũng xen lẫn cao vút cùng khiêu khích, ham muốn trên thuyền, khí tức song phương giao hòa lẫn nhau, khiến cho vận số cũng đều biến hóa bốc lên.
Rất rõ ràng, hai vị trên thuyền nhận phải lực lượng nào đó ảnh hưởng, vui thích rất nhanh vượt qua đau đớn.
Dịch Thư Nguyên còn có thể giữ vững bình tĩnh, chỉ khổ mấy người chèo thuyền, muốn nhìn cũng không dám nhìn, chỉ có thể co lại nơi hẻo lánh trên thuyền riêng phần mình nghĩ biện pháp.
Mà vào lúc này, khí tức của Huyền Cơ ở trong lòng Dịch Thư Nguyên cũng giống như một con mèo ẩn trong bóng tối đang từng chút xíu đi ra.
Lòng sông Khai Dương, cái hòm quan tài đồng lúc đầu vốn đã bị chuyển đến trong thủy phủ, giờ phút này sớm đã phá vỡ cấm chế của thủy phủ, cấp tốc lao về phía trước trong nước, đến khúc sông ở kinh cảng.
Một số con cua cùng cá lớn ở đáy nước ngẩng đầu nhìn một đạo ảnh màu vàng nhanh chóng đảo qua phía trên, nhưng không có bất luận động tác gì.
Một con cua đứng trên đỉnh đầu cá lớn vung càng cua, thủy tộc xung quanh liền nhao nhao tản ra, mà ngay phía trên bọn họ, chính là một chiếc thuyền hoa lớn.
"A !" "Ưm."
Lục Tiêu Tiêu thét lên cao vút, mà Thì Niệm Đông trầm thấp kêu lên.
Cũng vào thời khắc này, từng đạo khí tức màu xám không ngừng dung nhập tới một con mèo đen trên đỉnh thuyền, vào lúc này, cái mạng này mới một lần nữa phục sinh, khí tức Huyền Cơ đã hoàn toàn triển lộ.
Dịch Thư Nguyên cũng vào lúc này mở hai mắt ra.
Vậy mà lại có thể khống chế thời cơ trọng sinh, khó trách ta một mực không tìm thấy ngươi, hóa ra trước đây nửa chết nửa sống ở bên ngoài thế giới!
Con mèo xuyên thấu qua các khe hở trên thuyền, gắt gao nhìn chằm chằm nam nữ quấn nhau thét lên phía dưới, trên mặt lộ ra thần sắc tham lam.
Sau tối nay Lục Tiêu Tiêu chính là thân thể của nó, mà Thì Niệm Đông thì là chất dinh dưỡng!
Chẳng qua là khi Huyền Cơ đang muốn nhảy vào trong đó, nó chợt như cảm giác được cái gì, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua một bên.
Một nữ tử mặc quần áo màu xanh kèm mảnh sa che mặt mỏng đang đứng trên đỉnh thuyền, đó là một gương mặt bình tĩnh, đó là một đôi mắt bình tĩnh.
Nhưng ánh mắt này lại mang cho Huyền Cơ một loại cảm giác quen thuộc kinh khủng.
Chỉ là cảm giác tỉnh ngộ này tới quá muộn, cũng không cho phép Huyền Cơ nhớ lại.
Trước lúc Huyền Cơ ngẩng đầu, Dịch Thư Nguyên đã váy áo như vũ xoay người tiến đến gần, dưới quần áo che lấp, tay trái thuận thế rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Boong !"
Trường kiếm mang theo một chút hàn mang, cũng chính là một khắc con mèo ngẩng đầu nhìn tới phía Dịch Thư Nguyên, hai mắt nó chỉ kịp kịch liệt co rút lại.
Một màn này thật sự quá mức quen thuộc!
"Phốc."
Nháy mắt tiếp theo, mũi kiếm liền trực tiếp xuyên suốt đỉnh đầu!
Một kiếm này chỉ trảm thân.
Vào thời điểm Huyền Cơ một trận khí tức mịt mờ thoát ra, Dịch Thư Nguyên sớm có chuẩn bị không vội chút nào, một đạo phù quang trên thân kiếm dán theo khí tức yêu tà đuổi theo, trong chốc lát lần nữa xuyên thủng yêu tà.
"Meo, ngao !"
Tiếng mèo kêu thê lương vang vọng trên mặt sông, nhưng kiếm ý phù quang lại không giết chết yêu tà.
Phù quang sắc bén như kiếm lại tựa như nước chảy, mang theo khí tức Huyền Cơ, mang theo một trận gió đêm gào thét, làm một cú ngoặt trên không trung, lại bay về phía Dịch Thư Nguyên trên đỉnh thuyền.
Một cái hồ lô đã xuất hiện ở bên cạnh Dịch Thư Nguyên, quang ảnh hoa lên một cái liền chui vào trong đó.
Giờ khắc này gió dừng lại, ánh sáng tiêu trừ, hết thảy đều trở về bình tĩnh.
Dịch Thư Nguyên đậy miệng hồ lô lại, nhìn xem xung quanh mặt hồ, Khốn Yêu Trận đã lần nữa dâng lên, chỉ là cũng không dùng đến.
Giờ phút này quan tài ở đáy nước cũng bị thủy tộc bắt lại, mà trên bờ cũng có quỷ thần đang nhìn mặt sông xa xa.
Chuẩn bị đầy đủ nhưng lại không cần dùng đến, ai bảo ta lợi hại chứ!
Nghĩ như vậy xong, Dịch Thư Nguyên lắc lắc hồ lô, cảm thụ khí tức trong đó, không khỏi nở nụ cười, rốt cuộc cũng rơi vào trên tay của ta rồi?
"Trác tỷ tỷ, vừa nãy là tiếng gì vậy?"
Giờ phút này Lục Tiêu Tiêu sức cùng lực kiệt cũng truyền ra nghi vấn.
Dịch Thư Nguyên từ thuyền trên đỉnh nhảy xuống, né tránh tầm nhìn của người chèo thuyền đi về tới trong sảnh, lúc này mới bình tĩnh đáp trả.
"Không có gì, một con mèo hoang rơi xuống nước mà thôi."
Ghi chú của tác giả:
Có lẽ có người không thích biến thành nữ tử, nhưng Dịch Thư Nguyên vẫn là Dịch Thư Nguyên, đây chẳng qua là một trọng của biến hóa, mà "nhân biến" này vốn là một trong những khâu trọng yếu nhất cũng là căn bản nhất của Càn Khôn Biến trong cuốn sách, tuyệt không thể thiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận