Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 268: Thiên dương như kiếm (2)

Cá nheo ở trong nước hơi vùng vẫy thân thể.
"Không phải là con cá chép màu đỏ kia, mà là một người cầm cây quạt đứng trên thuyền!"
"Ta nói mà, con cá chép kia không thể nào có thủ đoạn như vậy mà lúc trước lại không sử dụng ra được!"
Đại Dạ Xoa nói xong, sắc mặt lại càng thêm âm lãnh nhìn cá nheo tinh bên cạnh.
"Tại sao ngươi lại trêu chọc đến nhân vật phức tạp như vậy? Người này rõ ràng chính là một vị tiên nhân! Cái loại mũi nhọn vừa nãy rất là quỷ dị, vô hình vô ảnh, động tới liền đau nhức tới thẳng nội tâm, ta cũng không dám nhiễm vào, nếu chạy chậm một bước thì ngươi chính là một con cá chết rồi."
Lúc nói lời này, Đại Dạ Xoa không khỏi nhìn yêu bài của chính mình, nếu không phải có Thủy Thần ở đây, khiến cho bọn họ có thể đi lại tự nhiên trong sông Khai Dương, vừa nãy quả thật đúng là không thể đào thoát đơn giản như vậy.
"Cho dù hắn có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ có thể nhấc lên sóng gió ở trong thủy vực Khai Dương sao? Nghĩa phụ của ta là Thủy Thần Khai Dương, nơi đây do nghĩa phụ của ta định đoạt, hắn không hỏi xanh đỏ đen trắng liền ra tay đối với ta, chính là không để Thủy Thần chính thống do thiên địa sắc phong vào mắt sao?"
Giờ phút này trong lòng cá nheo tinh tràn đầy phẫn hận, nhưng nghĩ đến cảnh vừa xong lại hết sức e ngại, cảm thụ được trên mặt mình thiếu đi một cọng râu, ngay cả lời mạnh miệng cũng không dám nói quá vẹn toàn.
"Người ta cũng chưa chắc biết rõ việc này, vừa nãy ngươi cuối cùng đã làm ra trò gì? Nói chi tiết ra, nếu như chọc đối phương phẫn nộ thật sự, chỉ có thể tạm thời đi tới bên chỗ Thủy Thần đại nhân tạm lánh rồi!"
"Hả? Ngươi không ngăn cản được hắn sao?"
Cá nheo tinh nghe Đại Dạ Xoa nói, gợn nước bên người đã di động, hiển nhiên là có ý định chạy trốn.
Đại Dạ Xoa lắc đầu.
"Không phải ngăn không được, mà ngăn như thế nào cũng không quá rõ ràng, tiên pháp ta gặp được quá ít."
Ngày bình thường Đại Dạ Xoa tối tăm u ám như quỷ mà giờ phút này lời nói cũng không tự chủ mang theo thêm vài phần nghĩ mà sợ, cái cảm giác vừa nãy quả thực giống như lúc nó thân còn là một con quỷ vật bình thường gặp phải ánh sáng mặt trời chiếu xạ vào vậy, có là còn càng cường đại hơn.
Một con cá nheo tinh, một Đại Dạ Xoa, vậy mà đều không hẹn mà cùng nhớ tới sợ hãi lúc mình còn nhỏ yếu.
"Ngươi nói mau, tại sao hắn lại ra tay?"
Đại Dạ Xoa quát lớn một tiếng hỏi, cá nheo tinh mặc dù là nghĩa tử của Thủy Thần, nhưng hiển nhiên cũng có chút sợ hãi đối với Đại Dạ Xoa này, sau khi hơi do dự, liền ấp úng nói ra tình hình thực tế.
"Vừa nãy chẳng qua là ta muốn thử xem con cá chép kia có ở gần đó hay không, ta luôn cảm giác có thể ngửi thấy được hương vị ở trên người nàng, cho nên muốn quật ngã một chiếc thuyền."
Đợi cá nheo tinh nói rõ tiền căn hậu quả ra rồi, Đại Dạ Xoa mới hơi nhẹ nhàng thở ra.
"Còn may không có người chết, nếu nói như vậy, đêm qua quỷ ảnh hư nhược của ta hình như cũng bị tiếng sấm kinh diệt."
"Mà loại tình huống vừa nãy kia, hoàn toàn có thể nói là hiểu lầm."
Ở bên phía thủy vực vừa xảy ra chuyện, chiếc thuyền lớn bên kia đã khống chế được thân thuyền, mà những người trên thuyền nhỏ vẫn còn chưa tỉnh hồn như trước.
Nhưng mưa đã tạnh rồi, mây cũng đã tản.
Ánh mặt trời xuất hiện, từ yếu ớt đến rõ ràng, tia sáng chiếu xuống trên những chiếc thuyền xung quanh, cũng mang tới cho mọi người vừa mới kinh sợ chưa tiêu một chút ấm áp cùng yên ổn.
Một đám khí tức vô hình lại thu hồi tới trong hồ lô rượu, giờ phút này hồ lô vẫn đang hút vào hỏa khí thiên dương.
Dịch Thư Nguyên nhíu mày nhìn về phía cỗ khí tức đã đi xa kia, thứ đó thế mà lại có thể chạy dưới đáy nước nhanh như vậy?
Sợ là có ảo diệu của hà bá ngự thủy ở bên trong, hay là nói lý giải ngự thủy của ta vẫn là chưa đủ?
Hoặc là nói chẳng lẽ Thủy Thần Khai Dương liền một mực nhìn chằm chằm vào chỗ này?
Trong lúc Dịch Thư Nguyên đang suy tư, người ở trên thuyền cũng trở nên sôi nổi lên.
"Tạnh mưa rồi?"
"Ta còn tưởng rằng sẽ mưa thật lâu nữa cơ!"
"Vừa nãy đằng sau thật là nguy hiểm!"
"Đúng vậy, xém chút nữa liền va vào nhau rồi."
"Cũng may, nếu không trời mưa lớn như thế cũng không dễ cứu người, không biết sẽ có mấy người chìm xuống dưới đáy sông nữa."
Đám thuyền viên trên thuyền nói với nhau, lúc này Mạnh lão hán cũng đến bên cạnh Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, vừa nãy ngài cũng nhìn thấy chứ, nếu như hai chiếc thuyền va vào nhau, sợ là không cứu ra được mấy mạng người."
"Đúng vậy, thật may là không có sao!"
Dịch Thư Nguyên nói như vậy xong, liền nhìn về phía vị trí kho chuyên để hàng hoá, Dương Bản Tài bên đó đã ló đầu ra ngoài.
"Ta đi làm việc đây, mời tiên sinh cứ tự tiện, tốt nhất chớ tới quá gần biên giới thuyền, có nhiều chỗ dưới nước có mạch nước ngầm, nói không chừng không cẩn thận liền khống chế không được thuyền tựa như vừa nãy, rất dễ khiến người ta ngã xuống dưới nước."
"Tốt, ta sẽ chú ý."
Dịch Thư Nguyên đáp lại một câu, hiện giờ mưa cũng đã tạnh, hắn liền lại đi về phía vị trí đầu thuyền.
Mạnh lão hán nhẹ gật đầu, vừa nãy lão có chút sợ Dịch Thư Nguyên sẽ ngã xuống sông, dẫu sao hắn cũng đứng cách biên giới thuyền quá gần.
Ài?
Mạnh lão hán vừa mới chuẩn bị đi tới đuôi thuyền, lại quay đầu lại quan sát bóng lưng Dịch Thư Nguyên, quần áo của vị Dịch tiên sinh này hơi phập phồng trong gió, đã lại đứng ở đầu thuyền ngắm cảnh.
Quần áo của hắn sao lại giống như không có một chút ẩm ướt nào nhỉ?
Mạnh lão hán lại suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn là lúc trước Dịch Thư Nguyên đều đứng ở dưới mái hiên của kho, sau đó chẳng qua là nghe được trên sông có tiếng kinh hô mới chạy ra xem xét, không bị xối đến bao nhiêu nước mưa mà thôi.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Mạnh lão hán vẫn là đi vài bước lại quay đầu nhìn Dịch Thư Nguyên nhiều thêm vài lần, sau đó lại ngẩng đầu quan sát bầu trời.
Lão đi thuyền mấy thập niên, đã gặp muôn hình muôn vẻ người, cũng đã trải qua không ít các loại việc lạ trên nước, nhưng mà chuyện vừa nãy liền hiện ra một cỗ ý vị không tầm thường.
Chỗ đầu thuyền, Dịch Thư Nguyên dựa vào mạn thuyền, nhìn qua mặt nước phía dưới như có điều suy nghĩ.
"Tiên sinh, ta còn tưởng rằng ngài muốn làm thịt con cá trong nước kia nữa đấy."
Dịch Thư Nguyên nhìn thoáng qua Hôi Miễn nhô đầu ra khỏi cổ áo.
"Kiếm của ta mặc dù còn không có dưỡng tốt, vốn cũng là muốn thử kiếm xem sao, nhưng mà dù sao nó cũng là nghĩa tử của Thủy Thần Khai Dương, vốn định đánh trọng thương bản nguyên của nó trước, chỉ là không ngờ bổn sự ngự thủy của chúng nó tốt như thế, mà chùm khói đen kia hẳn chính là con Đại Dạ Xoa kia."
"Có lẽ ta nên thử biện pháp chính thống xem sao?"
Hôi Miễn dùng móng vuốt gãi gãi đầu, không rõ biện pháp chính thống của Dịch Thư Nguyên là cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận