Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 46: Đêm phán án âm (2)

Thời gian đã qua được một lúc rồi, những người đang chờ bên phía huyện nha cũng dần dần xuất hiện lo lắng.
May mà rốt cuộc đã có tin tức tốt truyền đến, hầu như tập hợp toàn bộ vũ lực của công môn huyện Nguyên Giang, rốt cuộc mới chế phục được tên võ giả này, bắt được một nhóm người Cổ Vân Thông lại.
"Đại nhân, Cổ Vân Thông đã bị bắt!"
Theo nha dịch bẩm báo, Lâm Huyện lệnh cũng gầm lên hạ lệnh.
"Mang tới công đường!"
Nữ tử áo trắng ở ngoài cửa nhìn thấy một nhóm người Cổ Vân Thông dần dần tiếp cận, sắc mặt cũng dần dữ tợn lên, một cỗ gió lạnh vờn quanh cửa khẩu nha môn, làm cho những người đi qua cảm thấy toàn thân lạnh như băng, da đầu run lên.
Nhất là lúc Cổ Vân Thông sắc mặt tái nhợt bị hai gã bộ khoái dắt đi qua, nữ tử áo trắng trừng mắt nhìn thấy gã ta, lập tức phát ra tiếng cười bén nhọn.
"Ha ha ha, ha ha ha ha..."
Tiếng cười kia cực kỳ khủng bố dọa người, thế mà lại khiến tất cả mọi người trên dưới công đường đều có thể nghe được.
"Thật sự có quỷ!"
"Ài ôi! Má ơi!"
"Có quỷ! ".
"Đùng ! ".
"Yên lặng ! ".
Thước gõ đập xuống mặt bàn, Lâm huyện lệnh gầm lên một tiếng, toàn trường thoáng cái an tĩnh lại.
Chân của Cổ Vân Thông cũng hoàn toàn mềm nhũn, gần như là được hai gã bộ khoái kéo lên công đường, vừa buông tay ra liền co quắp ở trên mặt đất, thần sắc bối rối không ngừng nhìn xung quanh.
Dịch Thư Nguyên ngồi bên cạnh sư gia, nhìn Hà Hân ngoài cửa, lại mắt liếc tên ác thương này, hơi hừ lạnh một tiếng.
Lâm Huyện lệnh từ trên cao nhìn xuống Cổ Vân Thông như một bãi bùn nhão trên công đường.
"Ngươi chính là thương nhân Giang Châu, Cổ Vân Thông?"
"Đúng…. Đúng là tiểu nhân."
"Nữ tử Ngô Châu Hà Hân chính là do ngươi hại chết?"
"Tiểu…Tiểu nhân không biết!"
Vừa nghe như thế, Lâm Huyện lệnh đã khó nhịn lửa giận, thước gõ trùng trùng điệp điệp nện xuống.
"Đùng ! ".
Lần này nện đến mức tay của Lâm Huyện lệnh cũng thấy tê rần, y đứng lên phẫn nộ quát.
"Ác thương lớn mật, oan hồn Hà Hân kia ở ngay ngoài công đường, lại vẫn dám ở chỗ này vô liêm sỉ nói xạo, người tới, đại hình hầu hạ!"
Trực tiếp dùng đại hình, tính tình Lâm đại nhân thật nóng, Dịch Thư Nguyên ở một bên ám thầm bội phục một tiếng.
Thế nhưng Cổ Vân Thông lập tức hét ầm lên, vào loại thời khắc này vậy mà khiến cho gã quên mất sợ hãi.
"Đại nhân, cho dù thật sự có quỷ, ngươi thế mà không tin người mà lại tin quỷ? Người ta thường nói chuyện ma quỷ bịa đặt, lời quỷ sao có thể tin được?"
Dịch Thư Nguyên nhíu mày, lo lắng mà nhìn về phía công đường, ai ngờ Lâm Huyện lệnh liền cười lạnh một tiếng rồi nói.
"Vậy trước tiên liền bất luận bản án dân nữ Hà Hân, ngươi chống cự không đến nha môn, lại làm tổn thương nặng rất nhiều nha dịch của ta, quả thật coi rẻ công đường, coi rẻ triều đình, người tới, kẹp gã lại cho ta!"
"Đại nhân, oan uổng quá đại nhân, không phải ta làm tổn thương người!"
Không ai quan tâm tới Cổ Vân Thông thét gào, mười ngón tay vừa bị kẹp lên, bốn gã nha dịch ở hai bên dùng dây kéo thừng kéo chặt, tiếng kêu oan của Cổ Vân Thông lập tức hóa thành tiếng kêu thảm thiết như giết heo.
"A ! đau chết ta rồi, đau quá... A !"
"Tăng lực!"
Bốn gã nha dịch cắn chặt răng đồng loạt phát lực, tiếng rú thảm thiết của Cổ Vân Thông biến thành hấp khí, chỉ còn âm thanh "Ách ách", kêu cũng không kêu được nữa.
Đợi chiếc kẹp tay buông ra, mười ngón tay của Cổ Vân Thông đã không còn hình dạng, hiển nhiên không chỉ một ngón tay bị cắt đứt.
"Hừ, hiện giờ chúng ta lại nói tới việc ngươi lừa gạt bắt dân nữ, theo luật lệ của triều đình, tội này nên chém!"
"A?"
Cổ Vân Thông mặc dù đau nhức, sắc mặt nhăn nhó, nhưng giờ phút này lại lập tức quỳ trên mặt đất, không ngừng cuống quít dập đầu nói xạo.
"Đại nhân minh xét, tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân kinh doanh vận chuyển, căn bản không có làm ra cái gì mà..."
Nữ tử áo trắng bên ngoài nha môn liên tục cười thảm, quỷ tướng đang trở nên càng kinh khủng, hận không thể ăn thịt uống máu người nọ!
Nhưng mặc dù tướng mạo nữ tử làm cho người ta sợ hãi, nhưng lệ khí lại không mạnh như lúc trước, Dịch Thư Nguyên ngược lại không quá sợ, thậm chí khẽ lắc đầu về phía cửa ra, cách không hơi áp tay để cho nàng an tâm lại, bởi vì hắn rõ ràng Lâm Huyện lệnh căn bản cũng không tin gã Cổ Vân Thông kia.
So với những lời Dịch Thư Nguyên thay lời nữ tử áo trắng nói ra lúc trước, cùng với những lời nói xạo của Cổ Vân Thông này, cái nào chân thành, cái nào trong lòng có quỷ, người ở chỗ này ai ai cũng đều rõ ràng.
"Nếu như đại nhân nguyện ý cho tiểu nhân một cơ hội, tiểu nhân nguyện ý quyên năm ngàn lượng bạc trắng tới huyện nha Nguyên Giang để làm từ thiện!"
Cổ Vân Thông cũng đã gấp gáp, vậy mà lại hô lên mấy lời này ở trên công đường.
Lâm Huyện lệnh liên tục cười lạnh, y tự nhận mình cũng không tính là thanh quan gì, thật ra y cũng quan tâm tới tiền, ngày bình thường cũng đã nhận qua một chút trong ngân lượng của người nhà giàu trong huyện, cũng cấp cho họ chút ít thuận tiện thỏa đáng, nhưng ở trong chuyện này hết thảy việc Cổ Vân Thông làm đều khiến cho người ta buồn nôn.
"Hối lộ mệnh quan triều đình, tội thêm một bậc!"
Lạnh giọng nói xong, Lâm Huyện lệnh liền nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, Hà Hân cô nương kia có còn ở đây?"
Trái tim Dịch Thư Nguyên hơi động một chút, sau khi đứng dậy hành lễ, dung nhập tình cảm bản thân, trầm giọng mang theo một tia cảm thụ từ hận ý của nữ tử nói.
"Hồi bẩm đại nhân, Hà cô nương vẫn luôn ở đây, đang đứng ở bên ngoài công đường nhìn Cổ Vân Thông, vừa rồi khi đưa người đi qua cửa nha môn, xém chút nữa đã nhào tới, bây giờ vẫn đang quanh quẩn ở ngoài cửa nhà môn, làm như hận không thể xông tới ăn tươi máu thịt Cổ Vân Thông!"
Thân thể Cổ Vân Thông mạnh mẽ run lên, giọng nói của Dịch Thư Nguyên giống như truyền thẳng vào trong lòng gã, gã nhìn ra phía cửa vào, giờ khắc này bên đó có từng trận gió lạnh kêu lên, dưới oán hận cùng chột dạ trùng kích lẫn nhau, thế mà lại có một thân ảnh áo trắng mang theo nụ cười thảm dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng ở trước mắt gã, mặt xanh nanh vàng, hai mắt màu đỏ tươi...
Lời của bộ đầu lúc trước vang lên trong tim Cổ Vân Thông. "Ngươi là lựa chọn đi huyện nha, hay là đợi oan hồn lệ quỷ tới cửa?"
"A ! không, không được qua đây! Ta sắc mê tâm khiếu, ta không phải người, tha cho ta đi, tha cho ta đi ! ".
Cổ Vân Thông co quắp trên mặt đất, hai chân co rút lại bên trong, hình như bỗng nghĩ tới cái gì, nhanh chóng quay mặt về phía bàn xử án, dùng hai tay vặn vẹo án lấy mặt đất dập đầu.
"Đại nhân, ta nhận, ta nhận tất cả, là ta hại chết các nàng, là ta ! ".
"Đông đông đông ! ".
Cổ Vân Thông cuống quít dập đầu, đã bị sợ tới mức hồn bất phụ thể.
Dịch Thư Nguyên hơi mở to hai mắt nhìn Cổ Vân Thông, người này thế mà lại cũng nhìn được Hà Hân sao? Cũng đúng, người nên nhìn thấy nhất chính là gã!
Giờ khắc này, tất cả mọi người trên công đường lạnh mắt nhìn Cổ Vân Thông, ánh mắt của mọi người cũng hướng về phía ngoài cửa nha môn, ngay cả người cao thủ giang hồ bị bắt kia cũng kinh hãi mà nhìn về phía cửa nha môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận