Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 112: Hiếu kỳ khó nhịn (2)

"Tranh này không phải vì chuẩn bị cho người đạt được hạng nhất, mà là chuẩn bị vì cao thủ Tiên Thiên kia, vật tầm thường sợ là không lọt được vào tầm mắt của loại cao nhân như thế, mà thần binh lợi khí ở trước mặt cao thủ Tiên Thiên có lẽ cũng không hề khiến người ta chú ý, ngược lại là bực danh tác truyền thế nhất định ẩn chứa ý cảnh của họa sĩ này, có lẽ sẽ càng tốt hơn một chút, dùng làm tư cách lễ bái sư tuyệt đối có thể biểu hiện ra thành ý..."
"Một chiêu này, có thể nói một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa được thanh danh, còn được hảo cảm của võ lâm nhân sĩ cùng cao thủ Tiên Thiên."
Nói xong câu này, Dịch Thư Nguyên tựa như cũng lại thêm hiểu rõ vài phần đối với vị Hoàng Đế hiện thời.
"Hoàng Thượng quả là dụng tâm lương khổ, võ giả có thể cầm được bức tranh này, nhất định là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi, mà nếu như cao thủ Tiên Thiên thật sự muốn tìm truyền nhân, cũng nhất định là muốn tìm ra người căn cốt kỳ giai, hơn nữa bức Sơn Hà Tiên Lô Đồ đó, càng là có thể làm cho vị cao thủ Tiên Thiên thần bí kia nhiều thêm mấy phần khả năng hiện thân."
Sở Hàng nghe Dịch Thư Nguyên phân tích xong liền sững sờ, tuy rằng y không hiểu nhiều lắm về võ lâm nhân sĩ, nhưng hình như nghe vô cùng có đạo lý.
"Được rồi, việc này không tới phiên chúng ta quan tâm, nếu như Sở huynh muốn nhìn liền tự mình đi Nguyệt Châu đi."
Sở Hàng sửng sốt thật lâu, cuối cùng thở dài, lại nhìn qua bao giấy dầu, thịt gà đã bị Dịch Thư Nguyên ăn hơn phân nửa, vì vậy lấy khăn tay ra xoa xoa tay, lại từ trong lồng ngực lấy ra một cái bao vải, bỏ lên trên bàn mở ra.
Dịch Thư Nguyên vốn tưởng rằng lại là đồ ăn, nhưng vừa nhìn liền phát hiện là một khối ngọc thạch màu vàng nhạt, có kích cỡ nửa cái nắm đấm.
"Đây là cữu cữu kêu ta đi tìm, sơn cảnh nhuyễn ngọc tốt nhất, tài liệu tuyệt hảo để khắc con dấu, còn có thanh đao khắc này nữa, cữu cữu nói những người kể chuyện pháp gia các ngươi ưa thích tự mình khắc..."
Dịch Thư Nguyên nhếch miệng, khá lắm, Ngô Minh Cao đây là thấy hắn chậm trễ mãi không khắc con dấu, trong lòng gấp gáp trực tiếp chủ động tìm tới tài liệu làm con dấu cho hắn.
Chẳng lẽ Dịch mỗ ta còn có thể lừa bịp y hay sao? Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên lại thấy có chút cảm động lây, dẫu sao giống hắn kiếp trước có một kiện đồ vật ưa thích, biết rõ tới ngày lễ đặc biệt shop sẽ giảm giá mạnh, nhưng có đôi khi hắn cũng không nhẫn nại chờ được đến lúc đó để mua, cho nên cũng có thể lý giải được loại tâm tình không thể chờ đợi được này của Ngô Minh Cao.
"Vậy liền đa tạ, Dịch mỗ rảnh rỗi sẽ tự mình khắc, cũng nhờ Sở huynh chuyển cáo Ngô đại nhân, chuyện Dịch mỗ đã đáp ứng thì sẽ không quên, thật sự là quá mức bận rộn cho nên chưa rảnh mà thôi!"
"Ách, vâng vâng, đó là tự nhiên..."
Sở Hàng phụng bồi Dịch Thư Nguyên trò chuyện một hồi, đợi thịt gà đã hoàn toàn ăn xong, liền cầm theo một bao xương gà đứng dậy cáo từ, để cho Dịch Thư Nguyên không khỏi tán thưởng một câu người này rất biết làm người trong lòng.
Chỉ bất quá sau khi Dịch Thư Nguyên ngồi viết trong kho sách ước chừng nửa canh giờ, liền thổi tắt ngọn đèn dầu trở lại chỗ ở, nhưng hắn cũng không có nằm thẳng xuống ngủ, mà sau khi tắt đèn lại chỉ nằm một lát sau đó liền lén lút chạy ra khỏi cửa.
Trong ngày thường giờ phút này huyện Nguyên Giang có lẽ đã vô cùng im lặng, nhưng bây giờ tửu lâu các nơi lại vẫn có chút ồn ào như cũ, dẫu sao tuy rằng đại hội võ lâm xác định tổ chức ở thành Nguyệt Châu, nhưng cũng có không ít võ giả đi dạo tới huyện Nguyên Giang.
Nhưng mà mục đích của Dịch Thư Nguyên không phải là bọn họ, hắn thi triển thuật che mắt, theo một trận gió mát hóa vào trong đó, phong tùy thân pháp mà thay đổi, dần dần trở nên mãnh liệt, cơn gió thổi về phía Nguyệt Châu.
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng đối với sự tình cảm thấy hứng thú, hắn thế nhưng cũng phi thường ưa thích tham gia náo nhiệt, đại hội võ lâm hắn tự nhiên sẽ đi nhìn một cái, tối hôm nay bị Sở Hàng nói mà trái tim có chút cồn cào, nếu có cơ hội, hắn muốn lập tức kiến tiếp cái danh họa rất có sắc thái truyền kỳ kia.
Sau khi vừa ra khỏi huyện thành Nguyên Giang không bao xa, Dịch Thư Nguyên liền trực tiếp triệt hồi phương pháp ngự phong chính mình tìm tòi, trực tiếp lấy khinh công thân pháp tốc độ chậm hơn không ít di chuyển trên đường.
Cũng không phải Dịch Thư Nguyên keo kiệt linh khí trên người, mà giờ phút này hắn vừa đi, đồng thời tay phải lại theo ám chỉ trong lòng tự thành pháp lệnh, lau qua khuôn mặt biến thành một gương mặt khác, càng là lấy khăn trùm đầu xuống, đổi thành một sợi dây lưng buộc vào chính giữa một nửa tóc dài rủ xuống sau lưng, mặc kệ tóc mai phiêu tán.
Bây giờ Dịch Thư Nguyên thi triển biến hóa vẫn không có cách nào làm được thể xác và tinh thần hoàn toàn như một, cho nên nếu như đồng thời thi triển cái loại ngự phong tự ngộ này hoặc là những cái thủ thuật che mắt khác mà nói, có thể sẽ không giữ được khuôn mặt, đúng lúc mượn cơ hội này để luyện một chút.
Dẫu sao một thân một mình lén lút luyện, cùng với tu luyện dưới trạng thái áp lực khi đối mặt với những người khác là hoàn toàn bất đồng.
Giờ phút này tâm tư Dịch Thư Nguyên linh hoạt, tâm tình khoan khoái dễ chịu, không khỏi cười thầm trong lòng, hắc, thời gian một đêm, đầy đủ ta đi một vòng qua Nguyệt Châu sau đó lại trở lại huyện Nguyên Giang rồi!
Nhưng cho dù thân pháp khinh công của hắn có chậm, cũng phải là so cùng với ai, so với võ giả giang hồ, khinh công của Dịch Thư Nguyên có thể nói là tự nhiên xuất trần lại vô cùng mau lẹ.
Vừa thưởng thức phong quang cảnh ban đêm, hoặc là kề sát đất đi gấp, hoặc là mượn lực bay lên không, vẻn vẹn hơn nửa canh giờ Dịch Thư Nguyên đã đến khu vực thành Nguyệt Châu.
Khác biệt với huyện thành Nguyên Giang trực tiếp bị tường thành vây quanh, thành Nguyệt Châu lớn hơn nhiều, hơn nữa tuy rằng cũng có một đạo tường thành, nhưng nhiều năm qua bên ngoài tường thành đã sớm kéo dài ra rất nhiều kiến trúc, có thể nói diện tích thành khu đã được mở rộng rất lớn.
Bây giờ là thời kỳ đặc thù, giờ phút này bên trong thành Nguyệt Châu đèn đuốc sáng trưng, lộ ra cực kỳ náo nhiệt, vậy mà để cho Dịch Thư Nguyên còn chưa có tiếp cận thành khu phóng tầm mắt nhìn lại, ẩn ẩn có loại ảo giác đèn sáng của thành thị kiếp trước.
Thân hình bay lên không trung của Dịch Thư Nguyên không khỏi chậm lại, hai tay triển khai, mặc kệ ống tay áo và tóc mai bay múa, tựa như mượn sức gió đẩy bản thân, lại trên một ngọn cây mượn lực bay về phía thành khu, ánh mắt thì là sững sờ nhìn tới thành Nguyệt Châu.
"Nhà nhà thắp đèn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận