Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 177: Trời đổ mưa quái dị (1)

"Dạ đây, khách quan ngài cầm kỹ ạ!"
Dịch Thư Nguyên cũng không nhiều lời nói thêm cái gì, trực tiếp sảng khoái trả tiền sau đó xoay người rời đi.
Người bán quạt rong vui vẻ thu tiền, sau khi Dịch Thư Nguyên quay người rời đi vẫn còn nhiệt tình nói theo.
"Hoan nghênh ngài lần sau lại đến, nếu như ngài muốn có cây quạt dạng nào, nhất định phải nói cho ta biết, ta bảo đảm sẽ làm ra thứ làm ngài thoả mãn.” Dịch Thư Nguyên khoát tay áo không quay đầu lại, cây quạt làm hắn hài lòng, trên đời này sợ là không mấy người có thể làm ra được.
Dịch Thư Nguyên cũng không vội vã quay về huyện nha, mà cứ như vậy thản nhiên đi lại trên đường cái, vừa nhìn hết thảy đầu đường, vừa chậm rãi xòe cây quạt trong tay ra.
Cây quạt này có tổng cộng mười sáu nan xương nhỏ cùng với hai nan xương lớn bên ngoài, là một loại quạt thường thấy nhất trong chỗ quạt bày ra vừa nãy.
Mỗi một nan quạt nhỏ đều nhập giữa hai mặt giấy, Dịch Thư Nguyên đang đi lại giơ một nửa cây quạt lên, ngẩng đầu đối chiếu với ánh mặt trời, có thể thấy rõ mỗi một tấc kết cấu của mặt quạt.
Từng cây nan được làm vừa đúng, sau khi khép lại toàn bộ cán quạt vô cùng nhẫn mịn, không một chút nào xước tay, phần đuôi lại là một miếng sắt tròn để làm trục xoay.
Bền chắc lại tinh xảo, bốn mươi lăm đồng cũng coi như đáng giá.
"Ầm ầm..."
Ngay vào lúc này, bầu trời mơ hồ vang lên một tiếng sấm rền.
Tựa hồ là vì loại trực giác nào đó, Dịch Thư Nguyên dịch chuyển cây quạt khỏi tầm mắt, chuyển tầm nhìn lên trên bầu trời, chỉ thấy trời đã tối ầm xuống, trên tầng mây lại mơ hồ có một đạo hồng quang lóe lên rồi biến mất.
Thiên thần làm mưa?
Bây giờ Dịch Thư Nguyên cũng coi như có chút hiểu rõ với thiên thần, biết rõ thần trên trời sẽ không làm trái thiên ý, cũng thuận theo bốn mùa.
Khí hậu bốn mùa biến hóa cũng là ứng với thiên thời mà động, bình thường cũng chỉ là trợ giúp thêm vào mà thôi, không phải nói cũng không có ngoại lệ, mà là rất ít khi.
Nhưng mà vừa rồi rõ ràng là nhiều mây nắng xanh nha?
Trạng thái hiện giờ của Dịch Thư Nguyên thuộc về nhất pháp thông cảm giác tự nhiên thông, cảm giác đối với thiên tượng vẫn tương đối nhạy cảm, theo bình thường mà nói, hôm nay trời không nên mưa.
Như vậy, khả năng không phải thiên thần rồi?
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên lại nghĩ tới việc tới quán trà tránh mưa trong núi lúc trước, oa oa trong núi thút thít nỉ non cũng ít nhiều ảnh hưởng tới mưa núi, hoặc là khả năng cũng có tùng ông giúp đỡ một tay, nhưng tóm lại khả năng có thể ảnh hưởng đến tình hình thời tiết vẫn tương đối nhiều.
"Ầm ầm oanh oanh...”
Tiếng sấm lần nữa vang lên, theo một tiếng sấm này vang dội, sắc trời cũng trở nên càng thêm ám trầm, trời thật sự sắp mưa rồi, hơn nữa trận mưa này thoạt nhìn còn không nhỏ.
Hiểu được nhìn thiên thời không hề chỉ có Dịch Thư Nguyên, trên thực tế đa số bách tính kinh nghiệm sinh hoạt phong phú cũng nhìn qua liền hiểu, nhất là những người quanh năm bày quầy bán hàng rong bên ngoài.
Đám người vội vàng lưu động qua bên người Dịch Thư Nguyên, giờ phút này trên đường cái bất luận là người đi đường hay là một chút người bán hàng rong đều có chút kinh ngạc hoảng hốt.
"Sắp mưa?"
"Mau mau mau, trời sắp mưa rồi!"
"Ai nha, ông trời nói thế nào mà muốn mưa liền mưa vậy chứ...”
"Ngay cả rạp che mưa ta cũng không mang mất rồi!"
"Ta cũng vậy, ai mà nghĩ tới được chứ!"
Bước chân người trên đường cũng trở nên nhanh hơn, một chút người bán hàng rong cuống quít thu dọn quầy hàng.
Dịch Thư Nguyên chạy tới dưới mái hiên của một tiệm vải, thấy chủ tiệm đang cuống quít một mình thu dọn vải vóc bày ngoài tiệm, hắn cũng liền tiến lên hỗ trợ.
"Đa tạ vị công tử này rồi, giúp ta cùng nhau đặt ở trên kệ bên trong là được rồi!"
Chủ tiệm thấy một người nho sinh lạ mặt đi tới hỗ trợ dọn vải, trong lúc vội vàng nói câu cảm tạ sau đó cũng tăng thêm tốc độ.
"Tốt!"
Dịch Thư Nguyên cũng không nhiều lời, mỗi lần bê lên vài thớt vải sau đó đi vào trong tiệm để xuống, sau khi chuyển đồ mấy lần cùng chủ quán liền bê cả sạp vải bên ngoài tất cả đều mang vào trong.
Vào lúc hai người giơ bệ gỗ dựa sát vào tường, gần như là một khắc sau, bầu trời liền đổ xuống mưa to.
"Rầm rầm bộp bộp..."
Mưa to nói rơi xuống liền rơi xuống, không ít người đi trên đường cũng kêu lên.
"A, mưa rồi!"
"Mau mau tránh một bên !"
Mái hiên của các cửa hàng bên đường lập tức liền biến thành nơi thu hút nhất.
Rất nhiều người trên đường đều chạy tới những địa phương này tránh mưa, đương nhiên cũng có một chút người cứng đầu vẫn còn chạy như điên trong mưa.
Tiệm vải bên phía Dịch Thư Nguyên cũng có không ít người tới tránh mưa, mà hắn giờ phút này lại lần nữa đặt lực chú ý tới bên ngoài, giống như xuất thần nhìn bầu trời.
"Ầm ầm..."
Dưới tiếng mưa rơi cùng thỉnh thoảng vài tiếng sấm vang lên bên ngoài, Dịch Thư Nguyên mơ hồ nghe được một loại âm thanh khác.
"Ùm... bò . Ùm... bò.... !”
Âm thanh có chút giống như trâu rống?
Dịch Thư Nguyên hầu như theo bản năng nhìn qua hai đầu đại lộ, ngoại trừ người đi đường đang chạy nhanh cùng với những quầy bán hàng rong hoảng loạn, không nhìn thấy xe trâu nào.
"Ầm ầm.”
Tiếng sấm lại vang lên, xen lẫn tiếng gió hú.
"Vù vù... Vù vù....."
Mưa to quét tới mái hiên mọi nhà, Dịch Thư Nguyên cùng những người đứng bên cạnh tất cả đều kêu to lên sau đó co người lại.
"Ai nha..."
"Mau lùi vào trong tránh mưa!"
Bên cạnh đều là người, Dịch Thư Nguyên không có dùng thủ đoạn đặc biệt gì, chỉ là theo bản năng dùng quạt đỡ, quần áo phía dưới bị nước mưa dội vào, mặt quạt xếp trong tay cũng bị nước mưa xối ướt nhẹp.
Dịch Thư Nguyên "ách" một tiếng liền nhíu mày, mặt giấy trên quạt xếp ướt một mảng lớn.
Lại một trận gió cuốn theo làn mưa quét tới, lần này người bên cạnh đều đã lùi vào trong cửa hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận