Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 370: Sư đồ tề tụ (2)

Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, cũng coi như là hơi nổi lên chút tâm tư vui đùa, cũng không hề nói nhiều nữa, giờ này Mặc phủ còn chưa mở cửa, cho nên hắn liền trực tiếp dùng tay cầm vòng gõ cửa nhè nhẹ gõ.
"Bành bành bành bành bành bành."
Sau khi gõ một lúc, bên trong nội viện liền truyền đến tiếng bước chân, hai gia đinh Mặc phủ vội vàng chạy tới, vừa đi còn vừa lẩm bẩm phàn nàn.
"Ai vậy, mới tinh mơ trời còn chưa sáng hẳn đã tới kêu cửa rồi."
"Ai biết được."
Một người gia đinh trong đó há miệng ngáp, khẽ mở cánh cửa ngó đầu nhìn ra bên ngoài, trong giây lát liền thấy được một thân ảnh có chút quen thuộc, không khỏi nhanh chóng dụi dụi con mắt, sau đó liền hoàn toàn tỉnh ngủ.
"Dịch tiên sinh!"
"Là A Đức à?"
"Thật sự là Dịch tiên sinh, ngài vẫn còn nhớ rõ ta sao! Là Dịch tiên sinh, nhanh đi báo với lão gia, nói Dịch tiên sinh đến rồi!"
"Ừ ừ!"
Người gia đinh khác lo lắng liếc nhìn ra bên ngoài một cái, sau đó liền vội vàng chạy vào trong nội viện trước, mà A Đức lại nhanh chóng đi tới vị trí cửa lớn, kéo tất cả then cài cửa xuống, sau đó dưới âm thanh "Xoẹt zoẹt!" mở toàn bộ cửa lớn ra.
Tin Dịch tiên sinh đến rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ Mặc phủ, đừng nói là Mặc Thạch Sinh cùng phu phụ Mặc gia, coi như là Mặc lão phu nhân cũng hết sức kích động.
Đây chính là một vị thần tiên nha!
Sau một lát, trong phòng tiếp khách Mặc phủ, Vương Vân Xuân còn đang cảm thán Mặc phủ này đúng là nhà giàu, một thân ảnh nho nhỏ đã nhanh chóng chạy vào.
Mặc Thạch Sinh người còn chưa tới phòng tiếp khách, đã có thể cảm nhận được một cỗ khí tức tươi mát tự nhiên trên người sư phụ, hai cái chân càng nhanh chóng chạy tới.
"Sư phụ ! ".
Một tiếng kêu non nớt mang theo vui mừng vang lên, Thạch Sinh năm tuổi vừa chạy vào trong phòng tiếp khách liền lập tức lao về phía Dịch Thư Nguyên, trực tiếp nhào vào trong ngực Dịch Thư Nguyên vừa đứng dậy.
"Sư phụ!"
"Ừm!"
Dịch Thư Nguyên lên tiếng, đứa nhỏ này vài năm không thấy, ngược lại càng thêm thân cận hơn đối với hắn rồi, không hề lộ ra một chút xa lạ.
Mà Mặc Thạch Sinh cũng đã kích động đến hư mất, theo tuổi tác càng lớn, Thạch Sinh lại càng tưởng niệm Dịch Thư Nguyên hơn, lúc này ôm sư phụ thế nào cũng không chịu buông tay.
"Sư phụ làm sao vừa đi liền đi nhiều năm như vậy chứ, ta đã trưởng thành ngài cũng không tới thăm ta, ta còn tưởng rằng ngài không quan tâm tới ta nữa rồi!"
"Sao có thể như thế được chứ, chẳng phải sư phụ đã đến rồi sao?"
Dịch Thư Nguyên an ủi Thạch Sinh, Vương Vân Xuân ở bên cạnh lại hơi há to miệng ra, theo bản năng nhìn Giang Lang, biểu cảm trên mặt người sau cũng vô cùng cổ quái.
Đây là đồ đệ của Dịch tiên sinh? Để cho tên nhóc con này tính phương hướng? Nó đã cai sữa chưa nhỉ?
Đây cũng chỉ là ý nghĩ lung tung trong lòng của Vương Vân Xuân mà thôi, nói cai sữa chưa dĩ nhiên là hơi có chút khoa trương.
Nhưng Mặc Thạch Sinh là một hài tử năm tuổi, ngày thường đều được nâng niu, tay chân non nớt như là củ sen vậy, bộ dạng thật sự không giống như là có thể giúp được việc lớn.
Rất nhanh chủ sự của Mặc phủ cũng vội vàng đi tới, nhìn thấy hài tử đang làm nũng trong ngực Dịch Thư Nguyên, trên mặt cũng không khỏi nở nụ cười.
"Thạch Sinh, không được vô lễ với sư phụ! Dịch tiên sinh từ đó tới giờ vẫn khỏe chứ!"
Mặc lão phu nhân dẫn đầu hành lễ, phu phụ Mặc gia cũng vội vàng tới đây ân cần thăm hỏi hành lễ.
Dịch Thư Nguyên đáp lễ xong cũng giới thiệu người bên cạnh với mọi người.
"Chư vị khách khí, vị này chính là bạn hữu của Dịch mỗ, chính là nhân sĩ Trường Phong Phủ."
Giang Lang ngày bình thường hầu như cũng không giao tiếp cùng phàm nhân, nhưng mà đi theo bên cạnh Dịch Thư Nguyên liền có một loại thú vị dung nhập thế tục khác, cũng đứng dậy nho nhã lễ độ chắp tay.
"Kẻ hèn này họ Giang tên Lang, ở bên Hồ Trường Phong."
Hai năm qua danh tiếng của Hồ Trường Phong cũng không nhỏ, Mặc lão gia lập tức liền hỏi một câu.
"Hồ Trường Phong? Nghe nói bên Trường Phong Phủ kia quả thật vừa xuất hiện một cái hồ lớn!"
Giang Lang gật đầu cười.
"Đúng, chính là cái Hồ Trường Phong đó!"
Vương Vân Xuân bên cạnh đang cảm thấy có chút cổ quái, Mặc lão gia này hỏi sự tình Trường Phong Phủ cùng Hồ Trường Phong, nhưng đây không phải là phủ thành Trường Phong sao, ra khỏi thành chính là hồ nha?
Vương Vân Xuân đang nghĩ ngợi, đã thấy Dịch Thư Nguyên nhìn lại.
"Vị này chính là một vị nghĩa sĩ Dịch mỗ kết bạn gần đây, nhân sĩ Thiển Châu, được người vào lúc lâm chung nhờ vả, đang giúp đỡ đi tìm người."
Vương Vân Xuân nhanh chóng trịnh trọng hành lễ.
"Tại hạ Vương Vân Xuân, cũng không dám nhận là nghĩa sĩ."
Mặc gia khách nhân khí đáp lễ.
"Người đến đều là khách, trước mời chư vị uống trà! A Đức, căn dặn phòng bếp nhanh chóng chuẩn bị tiệc trưa!"
Mặc lão gia cao hứng bừng bừng nói qua, sau khi chào hỏi chúng nhân liền ngồi xuống.
"Không vội, lần này Dịch mỗ tới là có chuyện quan trọng, làm phiền Mặc lão gia phái người đi gọi Trọng Bân tới."
"Để ta đi gọi Tề tiểu tử là được rồi!"
Hôi Miễn lưu lại một câu nói, chỉ trong nháy mắt liền từ trên người Dịch Thư Nguyên thoát ra, trực tiếp tan biến ngoài cửa.
Vương Vân Xuân theo bản năng nhìn quanh một chút, còn tưởng rằng là hạ nhân Mặc phủ vừa mới ra ngoài, chỉ cảm thấy khẩu âm này làm sao kỳ quái như thế, vừa nghe gọi là Tề tiểu tử, vậy tám phần lại là một tiểu hài tử.
Dịch Thư Nguyên lại ý bảo người bên ngoài tạm thời chớ quấy rầy, sau đó ngồi xổm xuống nhìn Mặc Thạch Sinh bên cạnh nói.
"Thạch Sinh, dạo gần đây ngươi có cảm giác thấy cái gì hay không, hoặc là mơ thấy gì đó?"
Vừa nghe lời này, Thạch Sinh gật đầu như băm tỏi.
"Ta vừa nãy đã định nói cùng với sư phụ ngài rồi, dạo gần đây ta thường xuyên mơ thấy một người tỷ tỷ rất quen thuộc biến thành một đứa bé, tiếp theo đứa bé kia một mực khóc, khóc đến mức ta có chút hoảng, liền đặc biệt muốn đi tìm sư phụ ngài, nhưng mà lại không biết đi đâu tìm."
"Ta kể lại cùng sư đệ nói muốn đi tìm ngài, nhưng sư đệ đã nói chúng ta khẳng định không tìm được, nếu như quả thật là chuyện quan trọng, sư phụ nhất định sẽ trở lại, sư đệ nói thật chuẩn, ngài quả nhiên đến rồi!"
Dịch Thư Nguyên thoáng nhìn qua Vương Vân Xuân, người sau vốn đang lẩm bẩm trong lòng, bây giờ tiếp xúc với ánh mắt của Dịch Thư Nguyên, cũng ý thức được tiểu cô nương trong miệng đứa nhỏ này, rất có thể chính là người mà mình muốn tìm kia.
"Thạch Sinh có thể cảm giác được tiểu cô nương kia ở đâu không?"
Thạch Sinh nhẹ gật đầu lại lắc đầu.
"Có đôi khi ở trong mộng khá là rõ ràng, nhưng giống như là có người dùng rèm che lại vậy, ta không qua được, lúc trước ta đã nói mấy lần cùng sư đệ, sự đệ và ta cùng nhau nhập tịnh, lúc tỉnh sư đệ liền nói nhất định có người giấu kín thiên cơ, không phải phàm nhân có thể ứng đối, chỉ có thể chờ sư phụ tới!"
Dịch Thư Nguyên hiểu rõ trong lòng, Giang Lang bên cạnh cũng như có điều suy nghĩ, người Mặc gia lại nghiêm túc nghe không dám ngắt lời.
Lúc này Mặc phu nhân cũng nhớ tới hài tử đúng là đã từng nói là mơ thấy tiểu cô nương nào đó, chẳng qua là lúc đó lão thân cũng không để ý.
Mà Vương Vân Xuân lại hơi há mồm ra, trong lòng khó hiểu, gã nghe được một chút từ ngữ kỳ quái, nhưng lại nghĩ rằng mình không phải là nghe nhầm đấy chứ.
Giấu kín thiên cơ? Phàm nhân không thể ứng đối? Chỉ có thể chờ sư phụ tới?
"Sư phụ, tiểu cô nương kia rất quan trọng đúng không? Nếu không ta cũng sẽ không nhiều lần mơ tới rồi, nghe nàng khóc ta cũng thấy rất đau lòng."
Dịch Thư Nguyên nhìn lo lắng trong mắt Thạch Sinh, khẽ gật đầu một cái.
"Rất trọng yếu, không có nàng sẽ không có ngươi bây giờ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận