Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 460: Cô trân Tàn Thiên (2)

"Nói trở lại, chữ trên cuộn giấy này gọi là gì?"
"Bá gia gia không lưu lại chữ, nhưng năm đó phụ thân ta từng hỏi, nếu ta nhớ không lầm, bá gia gia gọi đây là Càn Khôn Biến ."
"Càn Khôn Biến?"
"Giao thừa năm nay thật sự đáng giá!"
"Đúng vậy."
Mấy người đều rất hưng phấn, đây rõ ràng cho thấy là một ẩn sĩ rất có chuyện xưa, không ngờ trong nhà đồng môn của mình lại có lai lịch như vậy!
"Dịch huynh, vì sao không trang hoàng lại chữ này?"
"Đúng vậy, phương pháp bảo tồn vụng về như thế, ngươi không đau lòng sao?"
"Đúng vậy, cứ để đó như vậy, không bảo tồn được bao nhiêu năm sẽ hư hỏng ngay!"
"Trang hoàng lại một chút đi?"
Dưới mọi người thúc giục, Dịch A Bảo cũng hiểu được quả thật có lẽ nên trang hoàng tờ mặc bảo này một chút, dẫu sao vốn là giấy xưa cũ, cũng đã ố vàng rồi, cần phải bảo tồn thích đáng.
!
Trang hoàng tranh chữ cũng không phải là việc một đám học trò 15 đến 16 tuổi của thư viện có thể làm được, đừng nói là Dịch gia không có công cụ tương ứng, cho dù là có, bức tranh chữ trân quý như thế bọn họ cũng không dám tùy tiện tự sửa chữa.
Sau khi hỏi qua phụ thân và gia gia, lại cùng các bằng hữu cùng nhau thuyết phục hai trưởng bối, sáu người bao gồm cả Dịch A Bảo ở bên trong, đến mùng hai đại niên đã vội vàng đi ra ngoài, trực tiếp ngồi xe ngựa chạy đến huyện thành Nguyên Giang.
Năm mới khắp nơi trong nội thành đều rất náo nhiệt, càng không thể thiếu các loại sạp hàng bán thư họa.
Nhưng mà sáu người đương nhiên không thể nào tùy tiện tìm quán ven đường nhờ người ta hỗ trợ trang hoàng tranh chữ, Nguyệt Châu thư viện chính là có phu tử quê quán ở huyện Nguyên Giang, loại việc này tìm phu tử khẳng định đáng tin cậy hơn nhiều lắm.
Lúc trước Dịch gia cũng đã từng chuyển giao lễ vật cho phu tử bên này, Dịch A Bảo cũng biết rõ nhà của phu tử ở đâu.
Sáu người xuống xe cùng đi tìm phu tử, trên tay tự nhiên cũng không thể quên lễ vật, nhưng mà đều lấy thức ăn là chủ yếu, cả đám bọn họ đều đang thập phần hưng phấn.
"Các ngươi nói nếu Lý phu tử thấy chữ này, có thể chấn động hay không?"
"Cái này còn phải hỏi nữa à?"
"Ha ha ha, thật là không chờ để thấy bộ dáng của phu tử nữa rồi!"
Xuyên qua con phố và ngõ hẻm đi một hồi, rất nhanh sáu người đã đến trước cửa tiểu viện một tòa cư dân trong phường thành, một người trong đó không thể chờ đợi được nữa tiến lên gõ cánh cửa.
"Đông đông đông."
"Đông đông đông."
Sau vài tiếng cửa mở, một nam tử đại khái 30 tuổi mở cửa ra.
"Các ngươi là?"
Nam tử mới đưa ra câu hỏi, sáu người đều thấy được một lão giả trong phòng phía sau đang nhìn ra ngoài cửa, lập tức cùng nhau khom người thi lễ về bên trong, hơn nữa trăm miệng một lời nói.
"Học trò đặc biệt vội tới bái niên Lý phu tử!"
"Tốt tốt tốt, có phần tâm này là tốt rồi! Nhanh mời vào, hôm nay ở đây ăn bữa cơm trưa như thế nào?"
Thầy đồ vẻ mặt tươi cười, năm mới có học trò đặc biệt đến tận cửa chúc tết, dưới tình huống trong nhà còn có khách nhân khác, thực tế là một việc rất có mặt mũi.
"Tạ phu tử! Đúng rồi, đây là bánh ngọt biếu ngài!"
"Đây là mứt!"
"Còn có hai cân rượu ngon!"
"Ha ha ha ha ha."
Phu tử nhìn sáu học sinh, chỉ cảm thấy hết sức thuận mắt, đích thân tới gọi mấy người đi vào.
Nhà của phu tử tự nhiên không thể nào to như Dịch gia hôm nay, nhưng so với nhà tầm thường tốt hơn không ít, lúc sáu người đi vào, trong nhà những khách nhân khác hoặc ngồi hoặc đứng đều nhìn sang, phải có bảy tám người.
Nhưng mà hiển nhiên so sánh với khách nhân khác, phu tử sẽ càng thiên hướng tiếp đãi học trò hiếm khi mới tới cửa hơn.
Nhưng mà trong nhà cũng không có thư phòng riêng, cho nên cũng chỉ dọn ra một chiếc bàn tiếp đãi ngay bên trong khách đường, trong hội bày biện ba chiếc bàn vuông lớn, một hồi cũng là ăn cơm ở đây luôn.
Nước trà điểm tâm tiếp đãi, cộng thêm một phen hàn huyên, sau đó sáu học trò rốt cuộc không được nhịn nói ra ý đồ đến.
Phu tử nghe xong cũng hết sức kinh ngạc.
"Thợ thủ công trang hoàng giấy? Tranh chữ gia truyền?"
Lúc sáu người đến đã thương lượng tốt rồi, chỉ nói là tranh chữ gia truyền của Dịch gia, không nói rõ là do bá gia gia của Dịch A Bảo viết.
"Đúng vậy phu tử, chữ đó thật sự rất tuyệt!"
"Không phải người tài giỏi không thể viết ra được!"
"Đúng vậy, nếu mà Yến Thấm còn trên đời cũng chưa hẳn dám so sánh cùng!"
Vừa nghe đến câu này, thầy đồ lập tức trừng mắt nhìn người nói chuyện.
"Đừng vội ăn nói bậy bạ! Nếu như đã cầm đến, lấy ra để lão phu nhìn xem một chút đi!"
Bên cạnh một chút khách nhân nói chuyện phiếm cũng có người nghe được đối thoại của bọn họ, hiển nhiên cũng có không ít người đều có hiểu biết, cũng vui tươi hớn hở nhìn qua bên này.
A Bảo mở hộp gỗ cầm theo bên người ra, bên trong chính là tờ giấy của bá gia gia, y và mấy người bằng hữu bên cạnh tương tự nhau, trên mặt đều hiện lên vui vẻ.
Lúc trang giấy chậm rãi mở ra, văn tự trên giấy triển lộ rõ ràng, con ngươi của phu tử cũng không khỏi khuếch tán.
Trong khách nhân đứng ngoài quan sát cũng có người đồng dạng lâm vào ngốc trệ.
Một hồi lâu, phu tử mới dần hoàn hồn, lúc mở miệng giọng nói đã xuất hiện rung động.
"Tốt, chữ thất tốt a…cái này, cái này. Đây là bút tích thực của vị danh gia nào? Chữ viết này, là hồn nhiên thiên thành, hồn nhiên thiên thành nha! Ài, đáng tiếc, thật đáng tiếc, lại bị mực nhuộm mất một bên, không thể thấy được toàn cảnh, đáng tiếc a…"
"Tranh chữ gia truyền, người lưu lại mực hình như không hề muốn để cho nhiều người biết được."
Phu tử khẽ nhíu mày nhưng là nhẹ gật đầu, tầm nhìn không nỡ rời khỏi trên chữ.
"Bức tranh chữ này còn có tên?"
Một người bên cạnh A Bảo vội vàng tranh trả lời.
"Có có có, tên là Càn Khôn Biến !"
Phu tử nghe vậy vuốt râu thở dài.
"Quả thực ngay cả Yến Thấm cũng không viết ra được chữ như vậy, lão phu chưa bao giờ thấy qua loại bút tích như thế, sợ rằng vị danh gia này cũng có rất ít tác phẩm tại thế!"
Chữ bên trên linh động vô cùng lại dào dạt đại khí, hình như bộc lộ tài năng, lại lộ ra hồn nhiên nội liễm, chợt mắt thấy chữ viết không tính quá xưa cũ, nhìn kỹ lại tựa hồ như đã có từ cổ xưa, dường như ẩn chứa thiên biến biến ảo, càng giống như linh quang lập lòe.
Kiếp này phu tử chưa bao giờ thấy qua chữ nào làm cho lòng người dao động như vậy.
"Mặc dù bức tranh chữ này có thiếu, nhưng lại càng lộ ra vẻ trân quý, lão phu dám đoán chắc, cho dù là bên trong tác phẩm của vị danh gia nọ, đây cũng tuyệt đối là một kiệt tác, chữ chữ nghìn vàng! Cũng là ngàn kim khó cầu."
Trong khách nhân một bên, có một người vừa thấy chữ đã nhìn không chuyển mắt, lại nghe thầy đồ bình phẩm, trong lòng càng là chấn động.
Một bức chữ bị nhuộm mực, lại có giá trị liên thành!
Vào lúc mọi người liên tục tán thưởng, một vị tân khách lặng lẽ kéo nhi tử của Lý phu tử qua một bên.
"Lý huynh, bực chữ tốt như thế, quả thật phải trang hoàng thật tốt lại một chút, nhưng mà trang giấy này ố vàng cổ xưa, sợ là không chịu nổi dày vò, nếu như thợ thủ công bình thường thao tác không tốt, chắc chắn sẽ làm hỏng bức tranh chữ này, đó chính là tội lớn!"
Lý Sinh Phát biết rõ vị bằng hữu nọ mở tiệm thư phòng, cũng hiểu một chút môn đạo trong đó, lập tức hỏi thăm.
"Chẳng lẽ Lưu huynh cũng muốn giúp đỡ trang hoàng?"
Vị khách nhân nọ nhanh chóng lắc lắc đầu nói.
"Những chữ khác thì cũng đành, nhưng bức này ta cũng không dám, hơn nữa loại địa phương nhỏ như huyện Nguyên Giang nào có thợ thủ công nào tốt chứ! Ta quen biết một vị thợ thủ công cao minh ở Nguyệt Châu, thậm chí có thể lần nữa trang hoàng lại cổ họa mà không tổn hại chút nào, đồng thời không nhìn ra khác biệt trong đó, ta thấy phải tìm người nọ xuất thủ mới ổn thỏa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận