Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 527: Bảo vệ ngươi chắc rồi (1)

Là rồng?
Trong lúc hán tử cùng với lão đầu dường như là thổ địa công đang kinh ngạc, Thạch Sinh đã theo bản năng kinh sợ kêu ra tiếng.
"Không xong, đuổi tới rồi! Á...."
Lời vừa ra khỏi miệng, hán tử và thổ địa công đều nhìn về phía Thạch Sinh, người sau vội vàng bịt miệng lại, chột dạ nhìn Hôi Miễn.
"Là tới tìm ngươi gây phiền toái?"
Nhìn hán tử có vẻ thô kệch, nhưng phản ứng cũng không đến mức trì độn, thấy tiên đồng phản ứng như thế, tự nhiên cũng có thể đoán ra một chút.
Hôi Miễn lộ ra vẻ mặt ảo não, nhưng mà việc đã đến nước này cũng chỉ có thể chạy.
"Quân hầu, còn có thổ địa công, chúng ta phải chạy đây! Thạch Sinh, lên Phong Hỏa Luân."
"Ừ!"
Thạch Sinh vừa muốn đứng dậy, hán tử Quân hầu bỗng đưa tay giữ nó lại, khiến cho trong lòng nó giật mình, hoảng sợ nhìn đối phương.
Hôi Miễn phản ứng nhanh hơn, gần như lập tức lóe lên một quầng trăng mờ, lẻn đến trên cổ tay hán tử, vừa lên tiếng vừa há mồm cắn tới.
"Thạch Sinh chạy mau ! ".
Mọi việc đều thuận lợi, phút này răng nhọn giờ tựu như cắn vào trên một lớp cao su rất dày, không hề có cảm giác cắn vào thịt.
"Ai nha, cắn đau như vậy!"
Hán tử kêu đau một tiếng nhưng vẫn không buông tay, cũng biết là một người một chồn đã hiểu lầm, nhanh chóng mở miệng nói.
"Tiếng rồng ngâm tới không hề nhanh, nói rõ long tộc không chắc vị trí, nhưng nếu bây giờ các ngươi chạy ra, quả thực đồng nghĩa với muốn chết, ẩn tàng xuống phía dưới tiên thảo, ta sẽ xử lý giúp các ngươi!"
"Nhưng, làm sao ẩn tàng?"
Lão đầu bên cạnh lập tức thò tay túm được Thạch Sinh, cũng túm lấy cả Hôi Miễn không còn gặm cắn nữa.
"Chớ thi pháp kháng cự, đi theo ta!"
Tiếng nói vừa hạ xuống, Thạch Sinh và Hôi Miễn theo lão đầu trong một trận khói xanh, độn vào dưới mặt đất.
Loại cảm giác độn địa này hết sức kỳ lạ, tương tự như lần đầu tiên bay vậy, có chút lảo đảo, bọn họ di chuyển cách cũng không xa, đại khái là xuống phía dưới cùng với khẽ dịch chuyển qua một bên hơn mười trượng.
Sau một trận rung động đặc thù trong bùn đất, khung cảnh lờ mờ trước mắt Thạch Sinh và Hôi Miễn sáng lên một chút, ánh sáng nhàn nhạt dần khuếch tán, Thạch Sinh chỉ cảm thấy dưới chân hơi trống rỗng, đặt mông ngồi xuống.
Sau khi tò mò quan sát bốn phía, Thạch Sinh mới phát hiện xung quanh nhiều hơn một cái không gian hình tròn không ăn nhịp với mặt đất, khả năng cũng không cao bằng một người, ngược lại lão nhân lưng còng và trẻ con có thể đứng thẳng.
Còn có thể thấy một chút rễ cây nhỏ màu trắng ở trên đỉnh, hơn nữa mơ hồ ẩn chứa một loại khí tức nói không rõ ràng, có cùng nguồn gốc với gốc linh thảo nọ.
Là rễ!
Rễ của linh thảo lại đâm sâu tới như vậy?
Lão đầu buông lỏng tay cầm Thạch Sinh, thấy Thạch Sinh nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu bèn giải thích nói.
"Các ngươi cứ đợi ở đây, bản thân linh thảo trên đỉnh núi đặc thù, có thể che lấp vận số và khí cơ, mau tìm xem trên người các ngươi có đồ vật gì dẫn long tộc tới không?"
Đồ gì?
Thạch Sinh và Hôi Miễn theo bản năng nhìn về phía Càn Khôn Quyển, dẫu sao chỉ có Càn Khôn Quyển trực tiếp tiếp xúc với long tộc.
Nhưng mà sau khi Thạch Sinh tháo vòng đeo trên cổ xuống cẩn thận tìm kiếm một hồi, vẫn không phát hiện ra gì cả.
Suy nghĩ một chút, trong lòng Thạch Sinh nghĩ đến việc chấn nát khí tức tồn tại, sau đó vỗ nhẹ vào Càn Khôn Quyển.
"Ông !"
Trên Càn Khôn Quyển quả thật không có khí tức bảo tồn, nhưng chấn động này lại không phải không có hiệu quả, có một loại cảm giác vô hình trực tiếp tản đi.
Tuy rằng vừa nãy tiếng rồng ngâm đã truyền tới, nhưng thực ra long tộc còn rất xa, mây đen cũng hội tụ ở tít đằng xa.
Phía trên mây đen có hai con giao long đang thôn mây thổ vụ, dẫn theo mây đen bay về phía trước, đại khái hiện ra một góc chữ bát, mà chính giữa thì lưu lại một bầu trời trống rỗng.
Trong đó có một đụn mây, bên trên có một lão giả áo lan râu dê với lông mày trường thọ đang đứng, trong tay của lão là một chiếc la bàn cũ kỹ.
Nhưng mà kim trên la bàn lại không chỉ về phía Nam hay phía Bắc, nó thủy chung đong đưa chỉ tới một phương hướng mơ hồ, góc độ đong đưa vừa lúc ở giữa mây đen hình chữ bát.
"Ông !"
Kim la bàn bỗng nhiên chấn động một cái, sau đó không hề đong đưa nữa.
"Không tốt, khí cơ đã bị cắt đứt!"
Lão giả nhíu mày nhìn về phía la bàn vừa mới đong đưa, lại nhìn về phía mây đen không ngừng kéo dài ra hai bên, nghe xa xa truyền đến tiếng rồng ngâm.
Xem ra vị trí là đúng, hơn nữa đã rất gần, hẳn là đối phương thấy được mây đen và nghe được tiếng rồng ngâm, cho nên ý thức không đúng, trực tiếp nhiễu loạn thiên cơ!
Giữa hai đoạn mây đen, phía dưới lỗ hổng rộng lớn phương xa là một mảnh núi lớn trùng trùng điệp điệp.
"Đây là núi gì?"
Lão giả thu hồi đồ vật trong tay, há mồm phát ra một trận rồng ngâm to rõ.
"Ngang ! ".
Mặc dù đối phương rất có thể đã bỏ chạy rồi, nhưng cứ trở về như vậy thì có chút không cam lòng.
"Ngang !"
"Ngang ! ".
Phương xa truyền đến hai tiếng rồng ngâm khác đáp lại, mây đen phía chân trời cũng khép lại về trung ương.
Chỗ sâu núi lớn, hán tử nọ ngồi một mình ở trước bàn dây leo, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khắp núi lớn cũng dần dần bị mây đen che đậy, nghe thấy ba tiếng rồng ngâm rõ ràng khác nhau, trong lúc nhất thời cau mày.
Ba con rồng? Thế trận lớn như vậy?
Hán tử suy nghĩ tột cùng tiên đồng nọ làm sao trêu chọc đến long tộc, sau đó lại cúi đầu nhìn qua cổ tay phải, con chồn nhỏ cắn một cái thật sự hơi đau.
"Ngang ! ".
Tiếng rồng ngâm biến mất, hán tử lướt khóe mắt nhìn qua bàn dây leo, đưa tay bắt lấy hai trái Địa Linh Khương mà Thạch Sinh và Hôi Miễn ăn còn thừa lại, sau đó nhẹ nhàng bóp, hai khỏa địa quả nguyên bản sung mãn chất lỏng lập tức giống như bột phấn biến thành bùn đất, từ trong khe hở rơi xuống mặt đất.
"Hừ!" Hán tử hừ lạnh một tiếng.
Mặc kệ là mới gặp gỡ thấy thuận mắt, hay là vì mấu chốt trong lời nói của tiên đồng vừa xong, hôm nay gã chắc chắn sẽ bảo vệ tiên đồng đó!
Mà nhìn tới phía tiếng rồng ngâm, nhất định là tới từ Đông Hải, từ trước đến nay long tộc đều tự phụ, long tộc trên biển lại càng thêm kiêu ngạo, tiên đồng nọ tuổi còn nhỏ, vừa nhu thuận biết lễ nghĩa lại nghe lời.
So sánh với nhau rất dễ dàng đoán ra long tộc mới là một phương bất thiện, ít nhất thì hán tử khá thiên về khuynh hướng này.
"Rầm rầm xoẹt xoẹt."
Bầu trời bắt đầu đổ mưa, mới đầu mưa rơi còn nhỏ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã trở thành mưa to như trút nước.
Dưới nền đất, lão đầu vừa định hỏi cho rõ, xem cuối cùng Thạch Sinh đã gây nên tai họa gì, lúc này cũng không nói chuyện nữa, duỗi một ngón tay đặt trước miệng "suỵt" một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận