Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 541: Tiên Nhân Chỉ Lộ? (1)

Dịch Thư Nguyên thấy bầu không khí có chút nghiêm trọng, giọng điệu thoải mái cười, hỏi một câu.
"Không mạnh miệng nữa à?"
Giọng điệu nhẹ nhàng trêu đùa khiến hán tử gãi đầu lúng túng, đồng thời cũng khiến bầu không khí nhẹ nhàng xuống.
Dịch Thư Nguyên đi đến cạnh hán tử, đứng trên đỉnh núi nhìn xa xăm, Tiêu Dũng cũng theo bản năng quay đầu nhìn tới phía xa xăm.
"Chiêu này gọi là Thiên Long vẫy đuôi, không phải bất cứ long tộc nào cũng có thể sử dụng, ngươi vốn chỉ là yêu tu, tự học tự ngộ trong núi, bại dưới tay đối phương cũng chẳng có gì mất mặt."
"Thất bại chính là thất bại, sự thật là ta yếu kém."
Lần thứ 2 đối diện với chiêu "Thiên Long vẫy đuôi", đối với Tiêu Dũng mà nói như là sát muối vào vết thương của y.
Dịch Thư Nguyên liếc nhìn hán tử bên cạnh, đối phương hoàn toàn cảm thấy suy sụp, lừa mình dối người đều không phải chuyện tốt, chỉ khi nào tự mình có thể nhận thức, có thể tự đối mặt trực diện với sợ hãi, không đánh mất ý chí phấn đấu hướng về phía trước mới là chân lý.
Yêu thú này có rất có tiềm năng, thêm là người có ân tình với Thạch Sinh, Dịch Thư Nguyên thật tâm muốn giúp.
Quạt xếp vỗ vào trên người làm cho Tiêu Dũng run lên, vậy mà lại làm tia linh khí của tiên đan ẩn sâu trong người y dần dần lưu động.
Tiêu Dũng nhìn tới dãy núi phía dưới, cơn cuồng phong khi nãy đã tan mất, cây cối vẫn còn rung lắc tự như chiếc đuôi rồng ngoe nguẩy.
Lúc trước, trong đoạn thời gian thất bại cho đến lúc ăn viên tiên đan nọ, y vẫn chưa lần nào dám nhớ về cảnh tượng nhận một kích từ đuôi rồng.
Sau này, khi linh trí của Tiêu Dũng vô lo vô nghĩ mơ màng chìm trong đan cảnh, thương thế được chữa lành, càng kiến cho y cảm giác bản thân như được tái sinh, nhưng nỗi ám ảnh ấy vẫn còn đó.
Mãi đến bây giờ, đối mặt với Dịch tiên trưởng dùng quạt mô phỏng đuôi rồng đánh y một chưởng, mặc dù Tiêu Dũng đang sợ hãi, nhưng cảnh tượng lúc trước lại không ngừng lặp đi lặp lại trong trí óc của y.
Rõ ràng, đang nhìn núi rừng cây cối phương xa, rõ ràng vừa mới sợ hãi, nhưng đạo uẩn từ tiên đan vẫn còn trong người, suy nghĩ của y cũng dần bình tĩnh lại, còn có một loại cảm giác mình là người ngoài cuộc đứng nhìn chính mình.
Một lúc sau, Tiêu Dũng bỗng nhiên hỏi.
"Tiên trưởng, đây là Tiên Nhân Chỉ Lộ sao?"
"Ha ha ha ha ha ha."
Dịch Thư Nguyên cười, với tư cách là một tiên tu, đây không phải lần đầu hắn nghe câu nói truyền kỳ "Tiên Nhân Chỉ Lộ", theo hắn thấy có lẽ nó giống với cái chết của tiền nhiệm Thủy Thần sông Khai Dương, khẳng định đã bị đồn đại khoa trương lên.
Tiếng cười của hắn cũng khiến cho Tiêu Dũng có chút không biết làm sao, y phát hiện khi đối mặt với Dịch Đạo Tử tiên trường, kể cả y ngày thường tự nhận là người "hào sảng phóng khoáng" cũng phải nghẹn lời, giống như thanh niên chưa lớn còn ngốc nghếch đang đối mặt với sư trưởng.
Tiếng cười dần dần dừng lại, Dịch Thư Nguyên lắc đầu nói.
"Thế nhân đều cho rằng Tiên Nhân Chỉ Lộ chính là tìm một người tu vi cao thâm nghe vài lời, từ đó bay thẳng trời xanh, tu hành không còn trở ngại, nhưng trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?"
Dịch Thư Nguyên vẫn dùng giọng nói vui vẻ như vậy, nói thêm một câu.
"Người tu hành có đôi khi sẽ phải gặp chút trầm mê bất ngộ, nhưng suy cho cùng chỉ có chính mình mới hiểu rõ chính mình, cho nên người thật sự lãnh ngộ được ‘chỉ lộ’ cũng chỉ là người không ngừng cố gắng trên con đường của bản thân mà thôi."
"Chỉ lộ cũng chỉ là yếu tố bên ngoài, bản thân tự phấn đấu mới là thiết yếu, đứng mê muội vào cái thứ gọi là Tiên Nhân Chỉ Lộ, nếu như ngươi thật sự quan tâm trong lòng thì Dịch mỗ ta có thể nói thêm một câu."
Dịch Thư Nguyên thu nụ cười, nhìn Tiêu Dũng bình tĩnh nói.
"Quân hầu, cần khiêm tốn thì khiêm tốn, cần kiêu ngạo sẽ kiêu ngạo. Nếu ngươi đã thoát khỏi trầm mê vậy cứ làm việc gì ngươi cho là đúng, à còn…"
"Còn có cái gì?"
Tiêu Dũng gấp gáp hỏi, mà Dịch Thư Nguyên lại tiếp tục nhìn ra phương xa.
"Ngươi hẳn là đã đọc không ít sách, dường như ngươi cũng đang khao khát vài thứ trong đó, khí chất anh hùng phóng khoáng không phải là thứ có thể học từ những trang giấy, học theo đương nhiên là tốt, nhưng Dịch mỗ hy vọng có một ngày.”
“Trong mắt của ngươi không chỉ có mỗi việc bản thân cường đại, không chỉ có thắng bại trước mắt, càng không có nóng giận nhất thời."
Dịch Thư Nguyên chỉ tay xuống dưới, nhìn phương xa rồi lại chỉ tay lên bầu trời, tay cầm quạt xếp nhẹ vỗ vào ngực.
"Gặp một ngọn núi cao không ngại chinh phục đỉnh núi, đứng trên đỉnh không ngại ngắm nhìn ngoài xa, thấy dãy núi dòng sông, không ngại ngắm nhìn thiên địa, có thể thấy được chúng sinh, thấy được chính mình, chí tồn cao viễn, đứng trong thiên địa, hào khí can vân, nhìn xuống thiên hạ!"
Đan khí trong cơ thể Tiêu Dũng bùng phát, lời nói của Dịch Thư Nguyên tràn ngập tâm trí.
Y từ chưa từng nghe qua lời nói như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy, thậm chí, giờ phút hắn vẫn chưa chắc bản thân nghe hiểu được điều gì hay chưa. Nhưng y vẫn rất là chấn động.
Một hồi sau, Dịch Thư Nguyên phát hiện tia linh đan cuối cùng trong cơ thể hắn đã tiêu hết, sau đợt cổ vũ này có lẽ Tiêu Dũng sẽ không nhầm đường lạc lối.
Thật ra, bất luận là tu đạo gì thì đều có một quá trình tu hành, cho nên yêu tu vẫn sẽ có đạo tâm, nhưng bọn chúng thường rất xem nhẹ thứ này.
Nhìn Tiêu Dũng tựa như trong trạng thái mất hồn, Dịch Thư Nguyên cũng không nói gì nữa mà quay người, đi qua ngồi xuống bàn dây leo.
Lão đằng đầu cũng vội vàng cầm chén mới ra, rót chén trà nóng, thậm chí còn lấy ra đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, chẳng những có vật trong núi còn có chút bánh ngọt thượng hạng.
Nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đi tới, lão đằng đầu vội vàng chào đón.
"Tiên trưởng mời ngồi, ta pha trà cho ngài!"
"Không cần phiền như vậy, ta tự làm là được, ngươi cũng ngồi đi."
Dịch Thư Nguyên sau khi ngồi xuống, liền cầm lên ấm trà rót đầy chén nhỏ trống dõng trước mặt, lão đằng đầu ngồi kế bên nhìn Tiêu Dũng, hỏi một câu.
"Tiên trưởng, Quân hầu, y."
Bạn cần đăng nhập để bình luận