Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 426: Đáng buồn lại đáng tiếc (2)

Thạch Sinh nhìn Dịch Thư Nguyên một chút, lại nhìn lão đầu thấp bé một chút, vẫn gật đầu.
Thổ địa công nhếch miệng nở nụ cười, chống gẩy tiến vào bên trong dịch trạm cũ, lão nhìn qua Dịch Thư Nguyên đang khều đống lửa, thò tay thoáng quơ quơ ở trước mặt hắn, khiến cho Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn lão đầu.
"Ài ôi! Ngươi cũng thấy được?"
Thổ địa công lại càng hoảng sợ, nhưng lập tức nghĩ đến đối phương là hạng người tu hành chân chính, nhanh chóng lui về phía sau một bước khom mình hành lễ.
"Lão nhân là thổ địa bổn phương, không biết tôn giả là?"
Dịch Thư Nguyên cũng đứng dậy đáp lễ lại.
"Tại hạ họ Dịch, là người kể chuyện đi ngang qua mà thôi!"
Loại thổ địa nhỏ này cơ bản rất không có khả năng nghe thấy danh tiếng Dịch Thư Nguyên, cho nên nghe vậy cũng chỉ là nhẹ gật đầu.
Nhưng mà thổ địa công nhìn vào cửa ra một chút, hình như đã minh bạch cái gì.
"Tôn giả chính là tiên tu?"
"Xem như thế đi."
Thổ địa công nghe vậy nhíu mày.
"Dịch tiên trưởng, thuật sĩ này thiếu hụt thật nhiều lại là nghiệt nợ quấn thân, ngươi không phải là tới độ gã đấy chứ?"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười.
"Tự nhiên không phải, chẳng qua là trùng hợp gặp gỡ mà thôi."
"Không phải thì tốt rồi, nhất mạch thuật sĩ bọn họ si mê luyện đan, sư phụ gã, sư tổ gã, ta đều đã gặp, đến thế hệ này của gã, khá lắm, luyện tới trên thân cương thi luôn rồi, quả thực không có thuốc chữa, khi còn bé gã coi như có linh tính, thế mà bây giờ lại là đức hạnh này!"
Thổ địa công nói xong sờ mó ra sau lưng, một đạo ánh sáng màu vàng nhàn nhạt hiện ra, trong tay xuất hiện một cái giỏ tre, bên trong đầy ắp quả hồng cùng cam quýt hoang dã đỏ au, còn có một chút rễ cây thực vật dính chút đất.
Đây chẳng phải là nguyên bản cất giấu, mà thi pháp trong khoảnh khắc mang tới, cũng khiến cho hai mắt Dịch Thư Nguyên tỏa sáng.
Nhưng mà sau khi thi một pháp này cũng khiến cho thủ thuật che mắt của thổ địa công tản đi, thân hình lộ ra càng chân thật hơn.
Sau đó thổ địa công đưa giỏ tới.
"Không có gì tốt tiếp đãi, một chút trái cây sơn dã, mong tiên trưởng vui lòng nhận cho!"
"Đa tạ rồi!"
Dịch Thư Nguyên thò tay tiếp nhận, Thạch Sinh cũng không thể chờ đợi được nữa tiến tới lấy đồ vật trong giỏ, Tiểu Hôi từ phía dưới thảm cũng chui ra, đồng dạng cầm lấy trái cây ăn.
Thổ địa công đi vài bước tới gần ngồi xuống bên cạnh.
"Ài, nhất mạch này của bọn họ cắt đứt cũng tốt, làm khổ tới làm khổ lui, tương lai nói không chừng dẫn xuất ra tai họa gì đó."
"Thổ địa công công, nếu không phải sư phụ ta gặp được, lần này thật sẽ đã ra tai họa rồi!"
Thạch Sinh nói một câu như vậy, khiến cho thổ địa công gật đầu.
"Cũng đúng, thi thể này thối như thế, hun đến mức động vật sơn dã ngủ đông cũng bị làm cho bất an, thối thấm lòng đất lan tràn hơn mười dặm, khẳng định không phải cương thi bình thường, vừa rồi tiên trưởng đã thi pháp viện thủ sao?"
Cương thi này chưa có thành tựu đã có linh trí đơn giản, may là còn không có bái nguyệt, cũng không có hút được máu người, nếu không quả thật sẽ sanh ra tai họa.
"Tiên trưởng..."
Thổ địa công đang muốn nói chuyện, lại nghe tiếng bước chân tới gần, thân thể của lão co rụt lại, trốn vào dưới mặt đất không thấy bóng dáng.
Tuy rằng thi thể bên ngoài vẫn còn đang đốt, nhưng mà không cần phải tất cả mọi người nhìn, hơn nữa thật sự quá thối, so sánh cùng với bên đó, mùi thối bên trong dịch trạm cũng không đáng kể.
Bao gồm cả thuật sĩ ở bên trong, một đám người đã đi rồi trở về.
Hôi Miễn ngậm một chút đồ ăn chui trở về phía dưới thảm, Thạch Sinh thì gẩy từng quả cam quýt, khiến một nhóm người nhìn thấy mà nuốt nước miếng.
Thạch Sinh nhìn Dịch Thư Nguyên một chút, thấy sư phụ nhẹ gật đầu, giơ giỏ lên.
"Các ngươi muốn ăn sao? Rất ngọt rất tươi, chúng ta có thật nhiều nha!"
"Thôi thôi không cần."
"Ngươi ăn đi."
Một đám người cự tuyệt, trở lại chỗ đống lửa nguyên bản ngồi xuống, thêm củi đuốc khiến thế lửa lại cháy lớn hơn.
Nhưng mà Thạch Sinh lại cầm theo rổ chạy tới.
"Ăn đi, ta là trẻ con cũng nhìn ra, các ngươi là muốn ăn nha!"
"Ách, vậy cám ơn rồi!"
Có người thứ nhất thò tay, những người khác cũng nhịn không được nữa.
"Ta cũng cầm một quả!"
"Vậy ta cũng ăn một quả đi!"
"Cảm ơn nha!"
"Hài tử thật ngoan!"
Cả đám đệ tử đều cầm lấy, chỉ là so sánh kiềm chế, không có lấy quá nhiều.
Đợi Thạch Sinh bưng rổ quả đến trước mặt thuật sĩ, người sau cũng cười thò tay cầm lấy, chỉ là theo bản năng chú ý tới đồ vật như là rễ cây bên trong, trái tim không khỏi hơi kinh hãi.
Thứ này nhìn không biết có thể ăn được hay không, nhưng bên trên vẫn còn dính một chút đất chưa khô.
Rương của thư sinh này không nhỏ, chứa một cái giỏ trái cây cũng không phải là không được, nhưng mà thứ này quả thực giống như là mới đào từ trong đất ra tới, sau đó lại lắc đất chưa sạch vậy.
Lại nhìn rổ trong tay hài tử, biên giới vậy mà còn có vài mảnh chồi nho cùng lá xanh.
Thuật sĩ thò tay bắt lại một khối rễ cây, đợi Thạch Sinh rời đi, gã mới dùng mũi ngửi ngửi, có một cỗ mùi đất tanh lẫn vào mùi thơm ngát, tựa hồ là một loại dược liệu.
Do dự hồi lâu, lúc Thạch Sinh đi trở về, thuật sĩ cũng bước nhanh đi theo.
Dường như đang chờ thuật sĩ tới đây, gã mới đến trước mặt, Dịch Thư Nguyên đã mở miệng.
"Mới vừa có một lão trượng đi tới, chống cây quải trượng cầm theo cái rổ này đi vào cửa, lão nói quen biết thầy pháp ngươi, đã gặp qua khi còn bé."
Thuật sĩ có chút ngây người, lời vừa vừa mới chuẩn bị cũng không nói nên lời.
"Mời thầy pháp ngồi!"
Thuật sĩ nhìn Dịch Thư Nguyên một chút, thấy hắn hình như còn tương đối bình tĩnh, nhịn không được thấp giọng nói.
"Ngươi biết lão trượng kia là ai không? Sợ là…"
"Lão tự xưng là thổ địa bổn phương!"
Dịch Thư Nguyên nhìn thuật sĩ nói qua, người sau thoáng cái im lặng.
"Thổ địa công nói bị thi thể thối hun cho tỉnh, thế nên đến xem, thấy bộ dáng bây giờ của ngươi, thở dài nói tính mạng thầy pháp ngươi không lâu, nếu an tâm điều dưỡng không hề hỏi đến những cái khác, có lẽ còn có thể miễn cưỡng 3 tới 5 năm."
Thuật sĩ sửng sốt một hồi, như là ngã ngồi xuống một bên.
"Ba đến năm năm. Một môn đạo pháp này của ta, nhất mạch đan thuật này, truyền thừa như thế nào đây."
Đống lửa bên cạnh lúc này đã cười cười nói nói, cương thi không còn, đoàn người ngược lại cũng thấy nhẹ nhõm, so sánh xuống dưới, trong lòng thuật sĩ lại là một mảnh thê lương.
Sau khi trầm mặc một hồi, thuật sĩ nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Thư sinh, ta không yêu cầu xa vời ngươi làm đồ đệ của ta."
Trong lúc nói, thuật sĩ hốc mắt ửng đỏ, đưa bàn tay vào trong ngực lấy ra một quyển sách được bọc kỹ.
"Cuốn Đan Thuật Diệu Tuyệt này, chính là 200 năm tâm huyết của nhất môn chúng ta, quyết không thể thất truyền trong tay ta."
Thuật sĩ nhiều khi là tự đưa tới mối họa cho mình, cho nên trong đám thuật sĩ, hạng người chết không yên lành rất nhiều.
Thật muốn bàn tới, thuật sĩ chết ở trong tay Dịch Thư Nguyên lúc ban đầu ở huyện Nguyên Giang cũng có thể tính là loại tình huống này.
Nhưng Dịch Thư Nguyên cũng không thể không thừa nhận, rất nhiều thuật sĩ quả thật là đáng buồn lại đáng tiếc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận