Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 166: Tụ lại bên dòng suối (2)

Nhưng Dịch Thư Nguyên nghe vậy lại sửng sốt một chút, nhìn Hoàng Hoành Xuyên, hắn thấy tùng ông tới đây nhìn oa oa, rất tự nhiên cho rằng đối phương cũng đã hiểu rõ tình hình.
"Hoàng công chưa báo cho lão tiên sinh biết?"
Hoàng Hoành Xuyên cười "Ha ha" một cái.
"Việc này làm sao dám tùy ý nói cho người khác biết chứ? Nếu như bởi vậy mà làm hại sinh cơ của oa oa, vậy Hoàng mỗ liền có lỗi lớn rồi, huống hồ việc này vẫn là ít người biết rõ thì càng thỏa đáng hơn, đương nhiên, tùng ông quả thật cũng không coi là người ngoài."
Dịch Thư Nguyên gật đầu, hiểu rõ ý tứ Hoàng Hoành Xuyên, sau đó nở nụ cười về phía tùng ông nói xin lỗi.
"Lão tiên sinh muốn trách thì trách Hoàng công, Dịch mỗ không phải cố ý làm ra vẻ bí hiểm."
Tùng ông cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi trong lòng, không phải cố ý muốn giấu lão là được, sau đó vung tay áo hất lên, trên tảng đá lớn bên dòng suối liền xuất hiện một cái bàn trà cùng bồ đoàn, trên bàn có ấm trà và chén sứ.
"Vậy liền mời tiên sinh vừa uống trà vừa giải thích nghi hoặc đi."
Ánh mắt Dịch Thư Nguyên hơi sáng lên, lúc trước Nạp Vật thuật của Hôi Miễn hắn chợt nghe cũng rất động tâm, chiêu này của tùng ông hắn cũng muốn học!
Ba người ngồi xuống bên cạnh bàn trà, Hôi Miễn liền nhảy từ trên đầu vai của Dịch Thư Nguyên xuống trên bàn.
Hôi Miễn ở một bên căng thẳng lâu như vậy, hiện giờ nó coi như đã là rõ ràng, tiên sinh thật là giỏi, hai người bên cạnh đằng trước một là sơn thần, một là thụ yêu, cả hai đều khách khách khí khí.
Thoạt nhìn quan hệ không tệ, Hôi Miễn thấy vậy liền buông lỏng xuống, không bận tâm nhiều như vậy nữa.
"Của ta đâu, sau mới có ba chén trà nhỏ, chén của ta đâu?"
“Đừng coi tiểu gia ta không đáng làm yêu quái, ta tới cùng tiên sinh đấy!”
"Hả?"
Lão tùng ông cùng với sơn thần toàn bộ đều nhìn về phía con chồn nhỏ này, trái tim mạnh mẽ cả kinh một hồi, nó thế mà lại là một yêu tu đã luyện hóa hoành cốt?
Vừa nãy lúc hai người mới gặp gỡ, đều cho rằng con chồn nhỏ này chỉ là động vật có chút linh khí, có lẽ đã sắp sinh ra linh trí, nhưng lại không nghĩ rằng có thể miệng phun tiếng người!
Trong khoảng thời gian Hôi Miễn ở bên người Dịch Thư Nguyên này, bổn sự khác cũng không giỏi hơn, thế nhưng yêu khí vốn nông cạn lại bị linh khí đặc thù lúc Dịch Thư Nguyên tu luyện đưa tới cọ rửa.
"Ách, ha ha ha ha, tốt, lại thêm một chén trà nhỏ!"
Lão tùng ông run tay áo lên, từ trong lại bay ra một chén trà.
Dịch Thư Nguyên vỗ nhẹ nhẹ đầu Hôi Miễn một chút, khiến nó không nên quá kiêu ngạo.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên cũng rõ ràng, tiểu tử này vốn rất là tinh khôn.
Sau khi bị Dịch Thư Nguyên vỗ một cái, Hôi Miễn cũng không nhiều lời nữa, nâng chén trà đến bên cạnh chén của Dịch Thư Nguyên, chờ người châm trà cho nó.
Ba người ngồi xuống bên dòng suối, cũng không lập tức nói luôn tới chuyện oa oa làm sao đầu thai, cũng không nói tới những sự tình khác trên tu hành.
Dịch Thư Nguyên mở miệng nói đầu tiên, trước nói về sự tình đại hội võ lâm bên Nguyệt Châu.
Trận thịnh hội bên Nguyệt Châu này cũng coi như là hiếm có, dù là Hoàng Hoành Xuyên cùng tùng ông trong Khoát Nam Sơn cũng biết rõ, cho dù hai vị này căn bản không có đi tới thành Nguyệt Châu xem đại hội võ lâm, nhưng cũng không ngăn nổi những người giang hồ đi qua Khoát Nam Sơn nha.
"Những người này, đều điên rồ đi tìm cao thủ Tiên Thiên, thời điểm sớm liền từng đợt từng đợt chạy lên trên núi, làm cho người ta không được thanh tịnh."
Dịch Thư Nguyên cười nói.
"Liền coi như là bọn họ tới đi chơi trong tiết Thanh Minh đi, nhưng mà nói đến đại hội võ lâm này, liền phải nhắc tới Sơn Hà Tiên Lô Đồ kia một chút rồi, không biết hai vị có kiến giải thế nào đối với bức họa này?"
Hôi Miễn theo bản năng sờ lên cổ của mình, mà Hoàng Hoành Xuyên lại nở nụ cười.
"Có thể có kiến giải gì đây, danh họa cổ, bị người giành qua giành lại..."
Giờ phút này lão tùng ông lại bỗng nói chuyện.
"Sơn Hà Tiên Lô Đồ này nhất định là cực kỳ bất phàm, nếu không phải tình huống lần này đặc thù, lão phu cũng muốn đi nhìn xem, bức họa này xuất ra từ trong tay một vị họa sĩ thời kỳ Tây Viên Cao Vũ Đế, cách hôm nay ít nhất cũng hơn bảy trăm năm."
"A? Tùng ông biết rõ lai lịch về bức tranh này?"
Dịch Thư Nguyên thoáng cái liền tỉnh táo tinh thần, tiên nhân vẽ từ bảy trăm năm trước?
Nếu như Dịch Thư Nguyên cảm thấy hứng thú, tùng ông liền ngồi thẳng, sau khi cân nhắc một chút mới lên tiếng.
"Có không ít người thấy qua bức họa đó, thời kỳ Cao Vũ Đế, bức họa ấy được ban cho Bắc Hằng đại soái, người này cực kỳ trân ái bức họa, muốn đi khắp thiên sơn, tìm ra cảnh trong tranh..."
Nói tới chỗ này, lão tùng ông giống như lâm vào nhớ lại.
"Gã một thân mang theo bức họa này đi đến Khoát Nam Sơn, lúc ấy lão phu còn đã từng tiếp đãi gã, nhoáng một cái đã hơn ba trăm năm rồi.”
Hơn ba trăm năm trước?
Hoàng Hoành Xuyên cũng chỉ là lắng nghe, lúc đó y còn chưa phải là sơn thần Khoát Nam Sơn nữa cơ.
Dịch Thư Nguyên lại hỏi.
"Vậy gã tìm thấy không?"
Tùng ông lắc đầu.
"Cuối cùng không thể như nguyện, lúc tuổi già còn cuốn vào phong ba vua và dân, bị tịch thu nhà, bức tranh này cũng liền trở về trong tay hoàng thất Đại Dong."
Hoàng Hoành Xuyên cũng có vài phần hứng thú.
"Vậy theo kiến giải của tùng ông, tại sao bức họa này lại bất phàm?"
Tùng ông nhìn về phía thành Nguyệt Châu không thể nhìn thấy.
"Người ta thường nói giấy giữ 100 năm, lụa bền 800 năm, bức họa này trải qua năm tháng đã lâu như vậy, lại không tổn hại, trong tranh nhất định là có còn có thần ý của họa sĩ, không coi là phàm phẩm nữa rồi!"
Dịch Thư Nguyên giật mình, nhưng hiển nhiên tùng ông cũng không nhìn ra được tiên vận chân chính trong bức tranh, chỉ bất quá hắn cũng không có ý xuất ra bức tranh để khoe khoang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận