Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 54: Náo ô long (2)

Chỗ cửa huyện nha Nguyên Giang, một thân ảnh vội vàng hấp tấp chạy tới một chỗ sân phía sau huyện nha, cứ như vậy chạy trực tiếp về phía văn phòng của Chủ bộ Ngô Minh Cao.
Người còn chưa tới, giọng đã tới trước một bước tiến vào trong phòng.
"Cữu cữu, cữu cữu, ta đang..."
"Vội vàng hấp tấp, còn ra thể thống gì!"
Ngô Minh Cao ngẩng đầu nhìn người tiến vào, liếc mắt liền quát lớn cắt đứt lời của gã, người tới hơi sợ hãi một chút, thả chậm bước chân, đi đến bên cạnh cái bàn, thấp giọng nói.
"Cữu cữu, lúc trước trời mưa, ta và hai người bạn gặp phải quái sự ở trên Khoát Nam Sơn!"
"Trời mưa?"
Ngô Minh Cao liếc nhìn ngoài cửa, trong huyện tựa hồ cũng không có mưa, xem ra là một trận mưa núi, y tiếp tục viết thư văn, thuận miệng hỏi.
"Quái sự gì?"
"Cữu cữu, ta nói cho ngươi biết, ta và bạn bè mới lên núi không lâu, trên núi bỗng nhiên bắt đầu đổ mưa, tiếp đó ta liền gặp phải một người nho sinh đi ở đằng trước, hắn dẫn theo chúng ta đi tới một quán trà, nước trà kia thơm ngát, thấm vào ruột gan, tựa hồ là gọi là Tùng Vụ..."
Nguyên lai người đang gọi Ngô Minh Cao là cữu cữu chính là Sở Hàng, theo gã không ngừng nói ra, Ngô Minh Cao cũng dần dần ngừng bút.
"Tiếp đó sau khi chúng ta bị gọi tỉnh, lại phát hiện quán trà cùng với ông lão kia đều đã không thấy, xung quanh bất quá là một mảnh núi hoang rừng vắng, chỉ có nho sinh kia vẫn còn! Lúc ấy chúng ta có chút hoảng sợ, mời nho sinh cùng nhau xuống núi, nhưng hắn lại chỉ cười không đi... Cũng may ta phản ứng nhanh, biết rõ hắn nhất định cũng không phải là người!"
Ngô Minh Cao hiện ra thần sắc nhìn thân ngoại sanh của mình.
"Ngươi thật sự gặp gỡ chuyện huyền bí như thế? Chẳng lẽ ngươi đọc sách bên ngoài vài năm, đã học được cách làm cho cữu cữu vui vẻ rồi sao?"
"Ai nha cữu cữu, ta nào dám....! Đúng rồi, thư sinh kia nói mình tên là Dịch Thư Nguyên, cũng là người huyện Nguyên Giang, thế nhưng đây nhất định là lí do thoái thác để cho chúng ta yên tâm, hắn nói nói cười cười, thưởng trà luận thơ cùng với ông lão kia, còn nói về chuyện nhà cửa nữa, làm sao có thể là người! Ồ? Có phải là bởi vì..."
Sở Hàng bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, gã bị chuyện này khơi gợi lên chút tâm sự khi còn bé, chỉ cảm thấy mình hấp dẫn quái tà, càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, thế cho nên có chút tâm thần có chút không tập trung.
Giờ phút này Ngô Minh Cao đã trong trạng thái thất thần, trong lòng càng nổi lên gợn sóng, nhưng nhìn xem bộ dạng hoảng sợ bất an của ngoại sanh, bỗng có một loại cảm giác rất là dở khóc dở cười.
Sở Hàng thấy cữu cữu dùng vẻ mặt cổ quái nhìn mình, cho là y không tin mình, nhanh chóng nói.
"Cữu cữu, ta thật sự không lừa ngươi, ta lừa ai cũng không dám lừa ngươi nha!"
"Ha ha, ta hiểu, ngươi không có lừa ta... Ừm, ngươi đi theo ta."
Nói xong, Ngô Minh Cao rời khỏi án thư, đi về phía ngoài cửa, Sở Hàng không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn đi theo, hai người đi qua hành lang bên trong mặc viện huyện nha, lúc này cũng có một chút nha dịch và sai lại cung kính hành lễ.
Hai người rất nhanh liền đi tới vị trí kho sách.
Ngô Minh Cao gõ cửa trước, thấy bên trong không có tiếng trả lời, y nhẹ nhàng đẩy cửa, Dịch Thư Nguyên quả nhiên không ở bên trong.
"Dịch tiên sinh quả thật đã đi Khoát Nam Sơn..."
"Cữu cữu, ngươi lầm bầm cái gì vậy?"
Ngô Minh Cao mang theo vui vẻ trên mặt, lắc đầu than thở nhìn Sở Hàng.
"Người ngươi gặp không phải là nho sinh, cũng không phải là yêu tinh trong núi gì đó, mà là một vị tiên sinh hỗ trợ tu soạn huyện chí bổn huyện, chính là Dịch Thư Nguyên Dịch tiên sinh!"
Ngô Minh Cao cố ý chưa nói Dịch Thư Nguyên là văn lại, ngược lại còn dùng nhiều loại từ ngữ để khái quát công tác của hắn, Sở Hàng nghe được lời này xong liền ngây ngẩn cả người.
"A? Cái này... Chuyện này là thật?"
"Ta còn lừa ngươi hay sao? Cũng là do các ngươi từ bên ngoài đến không biết, Dịch tiên sinh này chính là một vị kỳ nhân, đôi mắt của hắn, có thể nhìn thấy quỷ thần, nếu như người các ngươi nhìn thấy trong núi đúng là hắn, như vậy chuyện quán trà huyền bí đúng là sự thật..."
Sở Hàng lộ ra thần sắc không hiểu, người có thể nhìn thấy quỷ thần?
"Không đúng, cữu cữu, ngài giống như là vẫn không có tin tưởng ta nha! Ta còn không bằng một ngoại nhân có thể..."
Sở Hàng đang nói chuyện bỗng nhiên lại ngưng lại, gã mở to hai mắt nhìn qua một chỗ hành lang, Dịch Thư Nguyên đang chậm rãi từ bên đó đi tới.
"Cữu cữu, chính là hắn, hắn chính là vị nho sinh kia!"
Ngô Minh Cao không để ý tới ngoại sanh của mình ngạc nhiên, cười cười chắp tay về phía Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh vừa từ Khoát Nam Sơn trở về sao?"
Dịch Thư Nguyên vừa đi vừa chắp tay đáp lễ, thấy Sở Hàng như vậy, trên mặt liền không nhịn được nở nụ cười.
"Chính là vừa từ trên núi trở về, Sở huynh, chúng ta lại gặp mặt! Ừm, ta không phải là sơn quỷ, cũng không là yêu quái đâu, ha ha ha ha ha ha..."
"Ách, Dịch huynh... Ách ha ha, ha ha ha ha..."
Sở Hàng rốt cuộc phản ứng lại, làm sao lại không biết mình vừa nháo một cái ô long, không khỏi lúng túng cười ra tiếng, trong lòng cũng do đó mà thả lỏng đi nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận