Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 277: Đã xảy ra chuyện gì! (1)

Trời cũng đã tối rồi, tuy rằng Dịch Thư Nguyên quan sát thấy một đoàn tia sáng bay lên trên trời, nhưng cũng không phải là việc gì hắn cũng rõ ràng, đương nhiên không biết được đó là Thủy Thần Khai Dương đi lên trời để kiện cáo hắn.
Dẫu sao khí trời tháng hai vẫn còn rất lạnh, nếu như thời tiết thoáng cái thay đổi sẽ có cảm giác vô cùng lạnh, cho nên đêm xuống liền có rất ít người hoạt động ở bên ngoài thuyền.
Thuyền lớn vẫn đỗ cách bờ sông không xa như cũ.
Với đường sông Khai Dương, từ bên cạnh bờ đi tới lòng sông là cực sâu, cho nên dù thuyền có dán sát bên bờ cũng không cần lo lắng mắc cạn.
Đêm nay Dịch Thư Nguyên đắm chìm ở trong tu luyện, trong ngoài hô ứng, đồng nhất cùng với hồ lô tựa như lò đan đứng thẳng trên đỉnh cột buồm chính của thuyền lớn.
Loại thời điểm này, thước gõ cùng với quạt xếp cũng sẽ theo Dịch Thư Nguyên cùng nhau thổ nạp nguyên khí.
Hôi Miễn ở bên cạnh ngồi tu hành hai canh giờ liền không giữ yên được nữa.
Bình thường còn tốt, nhưng vào thời điểm Dịch Thư Nguyên chủ động tu hành thổ nạp, linh khí bên người hoạt động quá mạnh, tu hành thời gian dài theo loại tiết tấu này, lực lượng tinh thần của Hôi Miễn không cách nào gánh vác được.
Nếu như dựa theo tiết tấu chính mình tu hành, Hôi Miễn cảm thấy khả năng năm ba ngày cũng không bằng chỉ ngồi một hai canh giờ ở bên cạnh tiên sinh.
Cho nên trừ phi là muốn đột phá hoặc là đơn thuần tích góp linh khí, Hôi Miễn vẫn là bảo trì một cái tiết tấu tu luyện có chừng mực.
Lúc này Hôi Miễn nhìn qua hai bên một chút, tất cả người trong khoang thuyền đều đã ngủ rồi, tiên sinh vẫn là đang tu luyện, nó liền đi tới một bên, ngẩn người nhìn quạt xếp cùng với thước gõ bày ở trên gối của Dịch Thư Nguyên.
Chúng nó đều có linh tính, vậy có thể nghe hiểu ta nói, thấy được ta hay không? Hay là chỉ nghe theo lời tiên sinh?
Hôi Miễn thử vẫy vẫy tay tới phía quạt xếp, nhưng mà nó không có bất kỳ phản ứng nào.
"Này Ngâm Trần."
Hôi Miễn hạ thấp giọng xuống kêu lên một tiếng, còn cộng thêm cả tên của quạt xếp.
Sau một khắc, quạt xếp rõ ràng lơ lửng dựng lên, đầu cánh quạt chuyển hướng về phía trước mặt Tiểu Hôi.
Ánh mắt Hôi Miễn sáng lên, trái tim đại hỉ, thật sự có thể nghe hiểu! Nó lại nhanh chóng vẫy vẫy tay, cái quạt xếp này liền bay tới đến bên người Hôi Miễn.
"Tiên sinh đang tu luyện, cho ta xem thử con cá chép kia đang làm gì đi?"
Quạt xếp chậm rãi rơi xuống đất, không còn phản ứng, Hôi Miễn đợi một lúc sau, do dự một chút, dùng hai cái móng vuốt cẩn thận kéo mặt quạt xếp ra, dần dần lộ ra hình vẽ bên trên, một nữ tử hồng y đang nằm trong đầm nước.
Lục Vũ Vi một mực dưỡng thương ở đầm nước trong quạt xếp.
Nước là nước sông Khai Dương, nhưng linh khí lại hoàn toàn bất đồng, một mực có linh khí vô cùng mạnh hội tụ từ bên ngoài tới đây, dạo chơi ở gần thủy đàm.
Trình độ hoạt động của linh khí này cực mạnh, để cho Lục Vũ Vi muốn hấp thu chúng nó cũng phải dùng phương thức bắt lại, nhưng mỗi một lần thành công hấp thu một phần linh khí, nàng liền cảm thấy thân thể thoải mái, thương thế cũng sẽ dễ chịu hơn vài phần.
Chỉ là loại phương thức thu lấy linh khí này quá khó khăn, cũng quá hao phí tâm lực, khiến cho Lục Vũ Vi khó có thể một mực bảo trì.
Giờ phút này Lục Vũ Vi mở mắt ngửa mặt tựa như ngủ ở trong nước, phun ra một hơi trọc khí thật dài, trên mặt lộ ra vài phần mừng rỡ, ít nhất hiện giờ trên người nàng đã hết đau rồi.
Trong lòng Lục Vũ Vi không khỏi nghĩ đến lời mẫu thân đã từng nói qua, cao nhân tiên đạo chân chính trên ý nghĩa thường thường cực kỳ đặc biệt, pháp lực Tiên Thuật huyền diệu vô cùng, loại cao nhân tiên đạo hay tu chân này thế gian ít có, không phải hữu duyên không gặp được.
Xem ra vị tiên trưởng này, chính là chủng loại tiên nhân mà mẫu thân đã từng nói tới rồi!
Vào lúc rủi ro gặp gỡ được người này, đây có lẽ chính là một loại duyên phận đi?
Nghĩ như vậy, Lục Vũ Vi không khỏi lại một lần nữa chuyển lực chú ý phóng tới sương mù mờ mịt trên bầu trời, cũng không biết bên ngoài cuối cùng như thế nào, tên đáng ghét trong sông Khai Dương kia có tìm tới hay không?
"Tùng tùng tùng."
Hả?
Tinh thần Lục Vũ Vi chấn động, từ trong nước ngồi thẳng lên, trong tai của nàng, bầu trời hình như có tiếng chấn động gì truyền đến.
Lúc này Hôi Miễn ở bên ngoài đang dùng móng vuốt nhẹ nhàng gõ vào hình vẽ trên mặt quạt, sau đó không bao lâu liền thấy nữ tử trên họa quyển ngồi dậy.
Ha ha, nàng đã nghe được?
Hôi Miễn lập tức cảm thấy thú vị.
Họa quyển trên mặt quạt lấy một loại hình thức màu sắc thủy mặc, tuy rằng thể hiện hơi lệch, nhưng lại thực sự giống như đúc, phác họa nữ tử lồi lõm lả lướt trong tranh đến mức tận cùng.
"Ài, thân người nha, lúc nào ta cũng có thể hóa hình thành ngươi đây."
Hôi Miễn có chút hâm mộ cá chép tinh trong tranh, nàng bởi vì phụ mẫu đặc thù, vốn là lấy trạng thái hài nhi để sinh hạ ra.
"Ngươi cố gắng tu hành cho tốt, dần dần đi vào quỹ đạo, sẽ ít đi rất nhiều đường vòng quanh co so với những yêu tu khác."
Giọng nói bình tĩnh của Dịch Thư Nguyên vang lên bên tai Hôi Miễn, nó ngẩng đầu nhìn lại, giờ phút này Dịch Thư Nguyên đã mở mắt.
"Tiên sinh, ngài tỉnh rồi?"
"Ta một mực đều tỉnh."
Dịch Thư Nguyên cười trả lời một câu, tầm nhìn cũng rơi vào trên mặt quạt xếp, tuy rằng giọng nói của nữ tử không truyền ra tới, nhưng hắn hiểu được lúc này đối phương hình như có rất nhiều lời muốn nói.
Quả thật đúng như Dịch Thư Nguyên nghĩ, Lục Vũ Vi nói thật nhiều hỏi thật nhiều đối với bầu trời, nhưng chính là không nhận được bất luận lời đáp lại nào.
Sau khi suy nghĩ một chút, Dịch Thư Nguyên liền đứng dậy, đi ra khỏi khoang thuyền, lên tới trên boong thuyền, sau đó lại một bước đi ra ngoài thuyền, trực tiếp giẫm lên trên sóng sông Khai Dương, đi tới chỗ xa xa.
Đến bên một bụi cỏ lau, Dịch Thư Nguyên dừng lại ở chỗ này, trực tiếp ngồi ở phía trên sóng cả, sau đó nhẹ nhàng mở quạt xếp ra.
"A…"
Một tiếng kinh hô khẽ khẽ vang lên, Lục Vũ Vi trực tiếp từ trong cây quạt rơi ra ngoài, "Tùm!" một tiếng liền rơi vào trong nước.
Sau khi kịp phản ứng, Lục Vũ Vi lập tức lâm vào kinh hoảng, nhìn trái nhìn phải đều là mặt sông.
"Tiên trưởng, đây là sông Khai Dương?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận