Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 205: Miêu yêu cửu mệnh (1)

"Phù."
Dịch Thư Nguyên thổi ra một hơi thật dài, chướng khí trong núi bị trừ bỏ, lập tức cảm thấy hô hấp cũng đều thoải mái hơn rất nhiều.
Hình như nghĩ tới cái gì, Dịch Thư Nguyên vỗ vỗ bên hông.
"Tốt rồi, không sao rồi!"
Cho đến giờ phút này, Hôi Miễn một mực núp ở trong quần áo Dịch Thư Nguyên mới dám nhúc nhích.
Hôi Miễn chui ra, bò tới đầu vai Dịch Thư Nguyên, trước tiên nhìn về phía thi thể mèo trên mặt đất, hưng phấn vung mạnh móng vuốt trên đầu vai.
"Tiên sinh thắng rồi, tiên sinh thắng rồi...! Ha ha ha ha, yêu quái nghiệp chướng, không biết sống chết, dám đấu pháp cùng tiên sinh?"
Dịch Thư Nguyên cũng nở nụ cười, lúc trước tên này cũng không phải là nói như vậy.
"Kêu ngươi trốn ở trong thôn ngươi lại không muốn."
Lựa chọn lần này của Hôi Miễn là hoàn toàn quên đi tính chất sợ hãi của mình.
"Tiên sinh, chúng ta mau trở lại bên trong hang ổ sơn tặc trong hàng rào đi!"
"Đi làm gì?"
Hôi Miễn tới sát vào bên tai Dịch Thư Nguyên.
"Bên đó vốn là nơi của mã tặc nha, khẳng định có rất nhiều tiền!"
Dịch Thư Nguyên không khỏi liếc mắt nhìn Hôi Miễn, tâm tư của gia hỏa này cũng rất nhiều.
"Coi như là thật, cũng đều là chút tiền tài bất nghĩa!"
Sau một lát, Dịch Thư Nguyên đứng ở bên trong địa quật ở dưới Sảnh Tụ Nghĩa trong sơn trại.
Trong chiếc rương trước mặt tràn đầy tiền đồng cùng bạch ngân, càng có chút ít hoàng kim, còn có trân châu, bảo thạch cùng phỉ thúy.
Mà ở một bên khác, lại là từng chồng bạch cốt chất đống, hiển nhiên không ít có lẽ đều là bọn sơn tặc cướp đường chiếm giữ nơi này trước đây.
"Những người này vào nhà cướp của, sát hại tính mệnh mưu cầu tiền tài, mưu đến sau cùng thì lại như thế nào chứ?"
Nhưng mà Hôi Miễn đã nhảy xuống khỏi đầu vai Dịch Thư Nguyên, hai mắt tỏa ánh sáng chạy tới đống lớn tiền tài trước mặt.
"Tiên sinh, chúng ta phát tài rồi, nhiều tiền như vậy, 200 năm cũng xài không hết!"
Dịch Thư Nguyên đi qua cầm Hôi Miễn đặt lên trên đầu vai, thò tay túm một vốc bạc vụn, sau đó liền xoay người rời đi.
"Ây ây ây, tiên sinh, vẫn còn rất nhiều không cầm kìa! Rất nhiều nha!"
"Ha ha, so sánh với chút điểm vàng bạc này, lần này thu hoạch của tiên sinh ta còn muốn trân quý hơn nhiều!"
Trên đường trở về, Hôi Miễn đã hồi phục lại, nó quan tâm tới tiền cùng với chân chính tham tài vẫn có khác nhau rất lớn.
Bởi vì Dịch Thư Nguyên không cho phép sử dụng pháp thuật thủ xảo không làm mà hưởng, cho nên ở trong mắt Hôi Miễn, những thứ vàng bạc này đồng đẳng với đồ ăn ngon và là thứ thú vị.
Có đương nhiên được, không có thật ra cũng không có gì, dù sao tiên sinh vẫn là có biện pháp.
Thời điểm một người một chồn đi tới tâm trạng là căng thẳng và hồi hộp, lúc trở về thì lại là thư giãn và thích ý.
Gió núi thổi, tắm ánh trăng, Dịch Thư Nguyên dùng khinh công không nhanh không chậm đi về phía trước trong núi.
"Có cảm giác thấy cái gì bất đồng cùng với lúc đến không?"
Dịch Thư Nguyên hỏi một câu như vậy, Hôi Miễn trên đầu vai há miệng nói.
"Không còn chướng khí nữa rồi!"
Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn Hôi Miễn.
"Đây là ngươi tu hành chưa đủ rồi, ngươi dụng tâm nghe đi."
Hôi Miễn nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn lông xù tỉ mỉ lắng nghe, cũng không cảm thấy có cái gì đặc biệt, xung quanh tràn đầy tiếng côn trùng kêu vang, thỉnh thoảng càng có tiếng chim đêm kêu to.
"Là âm thanh vạn vật tự nhiên, núi rừng đã sống lại rồi!"
Nghe câu ví von của Dịch Thư Nguyên, Hôi Miễn bừng tỉnh đại ngộ, thời điểm tới rất nhiều nơi trong núi đều tĩnh mịch một mảnh!
Hôi Miễn buông lỏng thân thể, nằm ở trên bờ vai Dịch Thư Nguyên, sau khi được chỉ rõ điểm này, liền cảm giác lúc nhìn sơn dã đã cảm thấy có bất đồng.
Ngay vào lúc này, bước chân của Dịch Thư Nguyên trở nên chậm lại.
Giữa mấy khối núi đá phía trước hiện ra một đoàn sương mù nhàn nhạt, phương thức xuất hiện này để cho Dịch Thư Nguyên nghĩ tới Hoàng Hoành Xuyên.
Sau một khắc, một tồn tại khoác một kiện trường bào, giống quái nhiều hơn giống người xông ra, nhìn thấy Dịch Thư Nguyên liền trực tiếp dập đầu bái.
"Tiểu thần Lâm Đàn, đa tạ thượng tiên ra tay diệt trừ yêu quái, đa tạ thượng tiên ra tay cứu giúp!"
Nhìn thấy thật sự là sơn thần, Dịch Thư Nguyên nhớ lại nguy hiểm vừa nãy, cũng mặc kệ có tôn trọng hay không, ít nhiều có chút cả giận nói.
"Vừa nãy làm sao không hiện thân tương trợ?"
"Ách."
Sơn thần ngẩng đầu lên, trong lúc nhất thời không dám nói gì.
Dịch Thư Nguyên lắc đầu, hắn cũng không phải thật sự tức giận, tiến lên vài bước đưa tay đỡ sơn thần lên.
Người ta dầu gì là người đứng đầu một phương, thần quang nhìn như không mạnh, cũng không đến mức từ trên cao nhìn xuống trước mặt đối với người ta.
"Các hạ không cần đa lễ, nhanh đứng lên rồi nói."
"Dạ dạ dạ! Đa tạ tiên trưởng!"
Sơn thần hơi thở ra một hơi, đây chính là tiên nhân một kiếm tru sát hai mạng của Miêu Huyền Cơ hóa hình hung hăng, mình là tiểu thần ăn nói cũng phải cẩn thận một chút.
Cho dù tiên nhân trước mắt ngữ khí hòa hoãn, nhưng sơn thần vẫn là nhanh chóng giải thích nói.
"Không dám lừa gạt tiên trưởng, tiểu thần mặc dù được cung phụng một chút, nhưng pháp lực thấp kém, lại chưa từng câu liên bao nhiêu với lực lượng sơn mạch nơi này, xấu hổ với danh tiếng sơn thần, trước đây càng là xém chút nữa bị yêu nghiệt này nuốt mất."
Nói xong, trên mặt sơn thần lộ ra thần sắc vô tội.
"Lúc trước tiên trưởng căn bản chưa từng hiển lộ ra chút tiên linh khí nào, tiểu thần nào có biết được là tiên nhân đến diệt trừ yêu quái, nào dám hiện thân!"
"Đợi thời khắc tiên trưởng hiển lộ tiên uy, dĩ nhiên đã là thời điểm chém giết yêu quái, tiểu thần mặc dù muốn tương trợ, cũng đã không kịp rồi."
Đây coi như là một chiêu vỗ mông ngựa cao minh.
Tục ngữ nói thiên xuyên vạn xuyên không bằng nịnh hót, loại lời nói thời khắc đều không ảnh hưởng chút nào này, Dịch Thư Nguyên cũng thích nghe một chút.
"Quả thật không trách được ngươi, mới vừa rồi là ta nói lỡ."
Sơn thần cảm thấy yên ổn, vội vàng sờ mó từ trong ngực, trực tiếp móc ra một cái giỏ trúc đưa tới, bên trong đầy ắp trái cây mới lạ.
"Thượng tiên diệt trừ miêu yêu kia, tiểu thần không có gì báo đáp, chỉ có thể tạ một tiếng ở trước mặt, sau đó lấy trái cây trong núi tiếp đãi tiên trưởng!"
Thấy trái cây, hai mắt của Hôi Miễn trên đầu vai Dịch Thư Nguyên liền tỏa sáng.
"Ha ha ha ha, cái này hay!"
Hôi Miễn trực tiếp thả người nhảy lên, nhảy tới trên rổ, ôm lấy một quả liền gặm một cái.
"A! Tiên sinh, rất ngọt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận