Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 336: Miếu nhỏ "Yêu phong lớn" (2)

Dịch Thư Nguyên cố ý dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Sở Hàng.
"Cái này cũng bị ngươi nhìn ra?"
"Thật sự có âm khí?"
Dương Bản Tài cũng hỏi một câu, Dịch Thư Nguyên nhếch khóe miệng lắc đầu.
"Nào có cái âm khí gì, chớ tự mình dọa chính mình nữa."
Âm khí không có, yêu khí ngược lại có một chút, hơn nữa là một mực có, Dịch Thư Nguyên nói cũng không phải là chỉ Hôi Miễn.
Ngoài phòng, xa phu lấy tay che ánh lửa, đi tới gian phòng tàn phá nhìn con ngựa một chút, gã cao thấp đều chiếu qua, nhưng không thấy có xà trùng gì cả, liền đi tới vị trí xe ngựa nhìn một cái, dĩ nhiên cũng không có mao tặc gì.
"Ài ôi! Quên cho ngươi ăn đêm, mẹ kiếp!"
Xa phu vội vàng lấy xuống một cái bao tải từ phía sau xe ngựa, lấy một chút cỏ khô từ bên trong cầm đến gian phòng tàn phá, đặt cỏ khô ở phía trước con ngựa.
"Ăn đi ăn đi, ngày mai đi đường cho tốt."
"Phốc ô."
Con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi, cúi đầu bắt đầu ăn cỏ.
Xa phu lại nhìn một hồi, lúc này mới cầm lấy khúc củi đã tắt trở về bên trong nhà.
Một chỗ hẻo lánh trong gian phòng tàn phá, một con chồn ngậm một con rắn chui ra, ngẩng đầu nhìn nhìn về phía con ngựa đang ăn cỏ, nhả miệng ra dùng hai cái móng vuốt áp chế con rắn.
Con rắn này to bằng hai ngón tay của người trưởng thành, thể tích toàn bộ cũng phải lớn hơn không ít so với con chồn, nhưng lại bị hai cái móng vuốt nhỏ áp chế không thể động đậy, chỉ có cái đuôi vung vẩy rất nhẹ vài cái.
"Này, ăn có ngon không?"
Thấy con ngựa ăn rất ngon, Hôi Miễn đột nhiên mở miệng thấp giọng hỏi một câu như vậy, thân hình con ngựa đột nhiên run lên một cái, hoảng sợ phát ra một tiếng hí dài.
Lần này xa phu lập tức chạy vọt ra, vừa chạy còn vừa hô.
"Tên mao tặc khốn nạn nào dám trộm ngựa của ta ! Chúng ta có không ít người đâu đấy! ".
Đám người Dịch Thư Nguyên cũng là đi ra ngay phía sau, xa phu cầm lấy một cây gậy gỗ dẫn đầu, bốn người ở ngoài gian phòng tàn phá nhìn một cái, tiếp đó lại đi một vòng trong nội viện, cũng không thấy có người nào.
Lúc này xa phu mới buông lỏng một hơi, đi đến bên trong gian phòng tàn phá điều tra, nhìn con ngựa già một chút, lại vuốt ve vài cái.
"Không có việc gì chứ?"
Sở Hàng hỏi một câu, xa phu nở nụ cười.
"Không có gì không có gì, đa tạ ba vị cùng đi ra với ta!"
"Ài ôi! Ta nói chứ lão ca, ngươi có thể đừng vội vàng hấp tấp như vậy được không?"
"Đúng vậy, tối nay sắp bị ngươi hù chết rồi!"
Xa phu hơi có vẻ lúng túng, luôn miệng nói xin lỗi.
"Lỗi của ta, xin mấy vị thứ lỗi."
"Tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!"
Dịch Thư Nguyên nói một câu như vậy, vừa liếc nhìn con ngựa, sau đó cùng ba người cùng nhau trở về gian phòng cũ.
Bốn người bọn họ cũng trở về phòng, Hôi Miễn ngậm con rắn kia lại chui ra, con ngựa cũng khẩn trương nhắm ngay tới Tiểu Hôi nơi hẻo lánh.
"Ngươi có thể đừng vội vàng hấp tấp như vậy không? Dọa ta giật cả mình!"
Hôi Miễn phàn nàn một câu, một bên gặm đầu con rắn, phồng má đưa vào trong miệng bắt đầu nhai nuốt.
Con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi, đầu ngựa nghiêng qua bên trái, lại nghiêng qua bên phải, trong ánh mắt rõ ràng hiện ra kinh nghi bất định.
Hôi Miễn phồng quai hàm, bưng lấy con rắn không còn đầu nhưng vẫn còn co rúm vùng vẫy, đầu ngựa chuyển tới bên trái, Hôi Miễn liền nhấm nuốt vài cái quay đầu nhìn thẳng tới mặt ngựa, đầu ngựa chuyển qua phía bên phải, Hôi Miễn lại nhấm nuốt vài cái quay đầu nhắm ngay mặt ngựa.
"Ọt ọt !"
Đầu rắn bị nuốt xuống, Hôi Miễn lại "Cọt kẹt...!" một cái gặm một miệng lớn thịt rắn, vẫn là vừa phồng quai hàm nhấm nuốt vừa nhìn con ngựa này.
Dưới tiếng nhấm nuốt, tràng diện này tương đối buồn cười, nhưng mà tiểu tử kia chính là trấn định tự nhiên vẫn còn có thể phân tâm ăn uống, con ngựa vóc dáng cao lớn kia lại thủy chung bảo trì căng thẳng, cỏ khô cũng chẳng quan tâm ăn.
"Ta hiểu rồi, ngươi từ trước tới giờ chưa thấy qua những yêu quái khác đúng hay không?"
Giọng của Hôi Miễn rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng, con ngựa già mở to hai mắt nhìn, không có phản ứng dư thừa gì.
Hôi Miễn cúi đầu nhìn thân thể con rắn còn thừa lại hơn phân nửa một chút, hai móng nâng lên thân rắn vẫn còn phun đầy máu.
"Muốn nếm thử không?"
Dù sao thì sau khi mình thành tinh cũng rất thích ăn đồ vật màu trắng, Hôi Miễn cảm thấy ngựa thành tinh nói không chừng cũng sẽ chuyển qua ăn mặn sau khi hết ăn chay.
"Phốc !"
Sau khi phát ra một tiếng phì phì trong mũi, đầu ngựa liền lắc lư qua hai bên.
Hôi Miễn lại bưng lấy con rắn gặm một cái, xem ra là nghe hiểu được tiếng người, nói rõ quả thật có linh trí.
Nhưng mà đáng tiếc, con ngựa này có lẽ cũng không có luyện hóa hoành cốt, căn bản không thể mở miệng phun tiếng người.
Hôi Miễn vừa ăn vừa nói chuyện một hồi cùng con ngựa già, đợi ăn xong liền lên tiếng chào hỏi sau đó trở về bên trong gian phòng cũ, xì xào bàn tán bên tai Dịch Thư Nguyên.
Đêm rất nhanh liền về khuya, mấy người trong phòng lấy cỏ khô phủ xuống đất lại lấy đệm chăn đắp sau đó lần lượt thiếp đi, hơn nữa tâm thần an bình, ngủ rất là sâu.
Vào ban đêm, một ít động vật chỗ sâu trong núi lớn giống như cũng bắt đầu hoạt động.
Bên ngoài sân nhỏ hoang phế lần lượt xuất hiện một ít động vật, có hồ ly, có nai, cũng có sơn miêu, chúng nó nhao nhao đi vào sân, đi tới gần tòa miếu nhỏ, còn có dạ kiêu vỗ cánh hạ xuống.
Con ngựa trong gian phòng tàn phá rất nhẹ nhàng liền nới lỏng dây cương ra, cất bước chân đi ra bên ngoài, nhưng mà nó cũng không lập tức đi tới miếu nhỏ, mà đi tới bên ngoài gian phòng kiên cố ở giữa.
"Phốc ô !"
Con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Qua không bao lâu, Hôi Miễn từ trong lỗ hổng trên cửa sổ thò cái đầu chồn nhìn ra phía ngoài, thấp giọng nói.
"Là đang gọi ta sao?"
Con ngựa vung vẩy lấy dây cương gật đầu, Hôi Miễn liền từ bên trong song cửa sổ chui ra, thoáng cái nhảy tới trên đầu ngựa.
Đợi con ngựa cũng đến trước miếu nhỏ, Hôi Miễn mới phát hiện nơi đây thật sự có thêm rất nhiều động vật nhỏ, mà con ngựa cũng chọn một cái chỗ trống nằm rạp xuống, các loại động vật sống bình an với nhau.
Bồ Tát bằng đất sét trong miếu nhỏ vẫn dùng hai tay chắp trước ngực ngồi ở chỗ đó như cũ, gương mặt lộ ra vẻ hiền lành nhìn ra bên ngoài.
Thời gian lại trôi qua một hồi, trong miếu nhỏ dường như xuất hiện một chút âm thanh.
Hôi Miễn làm rỗng tâm linh cẩn thận lắng nghe, vậy mà lại phát hiện một chút kinh Phật, liền giống như Bồ Tát trong miếu đang thấp giọng niệm kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận