Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 493: Có ẩn tình khác (1)

Có người vào trong tranh?
Phản ứng đầu tiên của Trịnh Dĩnh là không thể nào, nhưng cảm giác của nàng cũng không sai, chẳng những có người tiến vào, hơn nữa còn đứng ở ngay ngoài cửa.
Dịch Thư Nguyên đứng trước cửa không có trực tiếp đi vào, dẫu sao hắn cũng không phải là Hôi Miễn, tuy hai người trần truồng không phải không thể nhìn, nhưng phải cân nhắc tới cảm thụ của người khác.
Hắn càng không phải Tư Tử Xương, vừa thấy mặt đã tế phi kiếm thi pháp giam giữ đối phương, hiện giờ nhìn qua khí tức bên trong cơ bản không thấy có ác ý gì.
"Cô nương, hy vọng ngươi có thể hiện thân gặp mặt, Dịch mỗ chờ ngươi ở trong viện."
Nghe thấy giọng của Dịch Thư Nguyên, Trịnh Dĩnh có chút căng thẳng, trong đầu hiện ra rất nhiều khả năng và phương pháp ứng đối, tuy nhiên đều bị nàng lật đổ.
Rất hiển nhiên, người tới lần này là một vị tiên nhân có đạo hạnh cực cao, không phải tùy tiện có thể thoát khỏi.
Trịnh Dĩnh cắn răng, hít một hơi thật sâu, khẽ dịch chuyển bàn tay Dương Bản Tài đang khoác lên trước ngực nàng, sau đó động tác nhẹ nhàng linh hoạt đứng dậy từ trên giường, vượt qua người bên cạnh đi xuống dưới mặt đất.
Một bộ thải y nhạt từ trên kệ bên cạnh bay tới, theo Trịnh Dĩnh dang tay tự động mặc vào, nhẹ nhàng bao trùm thân thể.
Một hơi sau Trịnh Dĩnh đã quần áo chỉnh tề, nàng quay lại nhìn thoáng qua chiếc giường sau lưng.
"Trịnh cô nương…"
Giờ phút này Dương Bản Tài còn đang nằm mơ, dùng tay chân ôm lấy chăn màn, dường như coi chăn màn trở thành tình nhân.
Dịch Thư Nguyên ở bên ngoài cũng không đợi lâu, hắn chỉ dùng thần sắc hiếu kỳ và thưởng thức để nghiêm túc đánh giá hết thảy cảnh bên trong ốc viện, sau đó chợt nghe bên nhà chính truyền đến tiếng "két.. !" mở cửa.
Dịch Thư Nguyên nghiêng người nhìn lại, một nữ tử khuôn mặt thanh lệ xuất hiện ở trước cửa, một thân quần lụa mỏng đến eo, mặc quần áo nhạt màu nhẹ, vạt áo thoáng chếch xuống dưới, bởi vì bao bọc bộ vị to lớn, nhẹ nhàng lộ ra một chút khe rãnh.
Mà Trịnh Dĩnh đồng thời cũng đánh giá người đang ngồi trong nội viện, đối phương là một vị nam tử mặc cư bào màu xanh, khuôn mặt bình tĩnh tóc dài hơi bạc, từ khí độ đến cảm giác đều chênh lệch cực lớn với Tư Tử Xương.
Dựa vào phán đoán cơ bản cũng có thể biết đối phương rất có thể là tiên nhân!
Tuy rằng trong lòng căng thẳng, nhưng biểu hiện của Trịnh Dĩnh vẫn khá là thong dong và thoải mái, sau khi đi ra tự động đóng cửa rồi tiến lên thi lễ một cái.
"Tiểu nữ Trịnh Dĩnh bái kiến tiên trưởng, không biết tôn hiệu của tiên trưởng là gì, tới đây có gì muốn làm?"
Dịch Thư Nguyên cũng không đi thẳng vào vấn đề, mà trước tiên trả lễ sau đó đáp lời, nhưng chỉ đáp nửa đoạn trước, nửa sau lại có chút đáp phi sở vấn nói.
"Kẻ hèn Dịch Thư Nguyên, thật ra cũng không nghĩ có thể thấy cảnh đẹp trong tranh như vậy ở Đông Lư. Mấy năm trước Dịch mỗ ngồi thuyền thuận theo kênh đào Khai Dương đi tới Thừa Thiên Phủ, trên đường cùng thuyền với một vị thư sinh tên là Dương Bản Tài."
Từ việc Dịch Thư Nguyên không có chối bỏ danh xưng tiên trưởng, Trịnh Dĩnh biết mình đoán không sai, nhưng khi nghe hắn đề cập tới Dương Bản Tài, trong lòng Trịnh Dĩnh lại hơi thở ra một hơi, vừa buồn cười lại hiếu kỳ.
Không ngờ là tới tìm ân công.
Ý niệm trong đầu vừa hiện, Trịnh Dĩnh bỗng nhiên có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ điểm đặc thù của Dương công tử chính là ứng với chỗ này?
Tiếp theo Trịnh Dĩnh không khỏi càng thêm nghiêm túc nghe những lời Dịch Thư Nguyên nói.
"Y cũng coi như là người lạc quan, nhưng mà hai lần không đỗ đạt, trong nhà lại xảy ra biến cố, hình như ý chí tinh thần có chút sa sút, tâm tình đại biến, hôm nay tới đây không nghĩ rằng lại có thể thấy cảnh như vậy!"
Những gì Dịch Thư Nguyên nói đều là sự thật, chỉ không có nhắc tới sự tình có liên quan với Tư Tử Xương mà thôi.
Một tia ý thức kể chút "lịch sử màu đen" của Dương Bản Tài ra, Trịnh Dĩnh nghe xong cũng theo bản năng quay lại nhìn qua phòng ngủ.
"Tiên trưởng chớ hiểu lầm, tuy tiểu nữ là người trong tranh, nhưng cũng không phải là hạng tà túy, lại càng không tham lam nguyên dương của Dương công tử, chỉ là…cùng nhau mây mưa, cũng là hợp mà lưu chuyển, sau khi giao hòa cũng chuyển nguyên khí sang cho Dương công tử, đối với y chỉ có lợi không có hại."
Dịch Thư Nguyên khẽ gật đầu, nhưng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu.
Đối phương hiểu một chút về tiên đạo âm dương, hơn nữa trình độ lĩnh ngộ không tính thấp.
Nếu như đổi thành nữ yêu bình thường, cho dù vô cùng thiện lương và thật sự yêu thương phàm nhân, nhưng dưới tình huống hai người giao hoan tận tình túng dục, rất nhanh nam tử sẽ chịu không nổi mà hao tổn nhiều nguyên khí.
Đó không phải là ác ý, mà là do không hiểu, đợi khi hiểu ra rất có thể đã trễ.
"Thì ra là tiên tử trong tranh! Nhưng mà tại sao cô nương lại tới đây, lại vì sao ở chung cùng vị thư sinh họ Dương này?"
"Tiểu nữ không dám nhận hai chữ tiên tử! Về phần nguyên do tới đây, tiểu nữ sẽ giải thích."
Trong khi đang nói chuyện, Trịnh Dĩnh vung tay áo một cái, bên trong phòng bay ra một chiếc bàn rơi xuống nội viện, trên bàn còn có nước trà bốc hơi nóng.
"Mời tiên trưởng ngồi."
Dịch Thư Nguyên ngồi xuống bên cạnh bàn, thật ra hiện giờ hắn chỉ là một đám thần niệm, Trịnh Dĩnh có thể thấy cũng là bởi vì hắn muốn cho nàng thấy, nước trà cũng chỉ có thể ngửi hương trà.
Cho nên cho dù Trịnh Dĩnh rót trà, Dịch Thư Nguyên cũng bất động, chỉ hơi khẽ hấp hút một đám linh khí đi.
Trịnh Dĩnh thấy vậy chỉ hơi nghi ngờ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, lựa chọn nói ra một chút tình huống với Dịch Thư Nguyên.
"Tiểu nữ chính là tránh né truy sát mới tìm đến nơi đây, muốn mượn nhờ nhân hỏa khí ẩn núp, lại thấy Dương công tử trên đường Đông Lư có khí tức đặc thù, thích thú triển khai một chút ý niệm trong đầu."
Bên ngoài họa quyển, trong căn phòng của Dương Bản Tài, Thạch Sinh và Hôi Miễn đã áp sát tới gần bức tranh trên tường để nhìn.
"Trong tranh có thêm một bộ bàn ghế và một vị tỷ tỷ!"
"Tiên sinh, nữ nhân nọ hẳn là tiên trong tranh phải không?"
Thạch Sinh và Hôi Miễn cũng quay lại nhìn Dịch Thư Nguyên, mà giờ khắc này Dịch Thư Nguyên phân tâm lưỡng dụng, rõ ràng cũng đang bình tĩnh nhìn tới họa quyển trên tường.
"Đúng vậy, ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh trong tranh, tuy rằng không thể so cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhưng là hết sức kỳ lạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận