Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 217: Kiếp này tạm biệt (1)

Lão đầu bên đó càng nghĩ càng hưng phấn, nhưng Mặc lão gia lại nhíu mày.
Thầy tướng này tự mình lăn lộn thành cái bộ dạng như thế, nếu để cho hài tử bái ông ta làm thầy, vậy sau này cũng là nghèo túng đi coi bói sao?
Nhưng mà một màn lá bùa tự cháy vừa nãy quả thật làm cho người bình thường như người Mặc gia hai mắt tỏa sáng, biết rõ người thường nhất định không có loại bổn sự đó.
"Tiên sinh, chuyện khác để nói sau, có thể bảo vệ con ta bình an mới là quan trọng nhất, về phần bái sư, cũng phải xem ý nguyện của hài tử trong tương lai!"
Nghe lời này của Mặc lão gia, trong lòng lão đầu lập tức vui vẻ, có những lời này của Mạc lão gia là đã đủ rồi!
Mặc phu nhân cũng rất lo lắng mà nói.
"Nếu như thật sự hung hiểm giống như lão tiên sinh nói, vậy con ta có thể bình an sinh ra, bái ngài làm sư phụ cũng là việc nên phải."
Nghe lời này của Mặc phu nhân, lão đầu càng là mừng rỡ.
"Mặc lão gia, Mặc phu nhân, xin hai vị yên tâm, việc này lão phu quản chắc rồi, sẽ không để đồ nhi tương lai của lão phu gặp chuyện không may, đương nhiên việc này lão phu cũng sẽ không cưỡng cầu, nhất định là nhìn theo ý nguyện của hài tử!"
Trẻ con ấy mà, lòng hiếu kỳ rất nặng, lão đầu nghĩ đến lúc đó chính mình thi triển pháp thuật người thường có thể thấy được, lại thêm hai tay võ công, tiểu hài tử kia còn không gọi vội "sư phụ" sao?
"Tiên sinh, chúng ta có nên đi thắp hương nhiều hơn không, cũng đi tới miếu Thành Hoàng và miếu thổ địa để cầu phù hộ?"
"Đi dĩ nhiên là tốt, nhưng mà đây là mệnh số trời ghét, thần linh cũng không nhất định có thể bảo vệ, nói không chừng bọn họ còn không nghe thấy ấy chứ."
Nói như vậy xong, lão đầu nhập vào trong nhân vật sư phụ này rồi, lập tức xoay người lấy ra một cái túi gấm từ trong rương.
Lão đầu rút ra một lá bùa từ trong túi gấm, lá bùa sáng lên một cái, tiếp đó giao toàn bộ túi gấm cho phu nhân đang ngồi.
"Mặc phu nhân, đây là bùa chú mà ta luyện chế kỹ lưỡng, lấy dán vào cửa sổ trong phòng, ngày bình thường nhớ không nên động tới đồ sắc bén, cũng chớ thường xuyên đi ra ngoài, chờ ta chuẩn bị một phen, sau đó lại tới cửa bái phỏng!"
Sau khi giao cho Mặc phu nhân túi gấm, lão đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc rất nhanh, cuốn lá cờ sau lưng lại, lật tấm khăn trải bàn lên.
"Lão tiên sinh, ngài đây là?"
Nghe Mặc lão gia nói, lão đầu vừa gấp khăn trải bàn vào hộp, vừa tranh thủ trả lời một câu.
"Ta phải trở về chuẩn bị một phen, cũng lấy đồ vật ẩn giấu ra, Mặc lão gia, mau dẫn Mặc phu nhân về nhà đi, không thì trời tối mất!"
Nói xong câu đó, lão đầu đã rất nhanh thu dọn xong tất cả những thứ còn dư lại, nhấc sợi dây thừng trên thùng gỗ, lại xách băng ghế trên mặt đất lên.
"Ta cáo từ trước, chờ ta chuẩn bị xong nhất định sẽ tới cửa! Mặc phu nhân, kính xin trở về nhà nhanh chút!"
Nói xong lão đầu thần sắc vội vàng mà bước thẳng đi.
"Ây! lão tiên sinh, phí đoán xăm còn chưa có trả đâu ! ".
Lão đầu quay lại nhìn thoáng qua Mặc lão gia, cũng không nói câu nào liền vội vàng chạy.
Đổi thành lúc trước lấy tiền đoán xăm, Mặc gia là nhà giàu như vậy, nhất định có thể kiếm một khoản lớn, nhưng hiện giờ đã là chuyện của nhà mình rồi.
Đừng nói là không cần chút tiền ấy, một chút bảo bối gia sản của mình lão cũng sẽ không keo kiệt.
Một màn này khiến người Mặc gia nhìn thấy đều ngây dại, thầy tướng số ngay cả cái tên cũng không lưu lại liền chạy đi.
Thời điểm tới tràn đầy mừng rỡ, nhưng mà giờ khắc này Mặc phu nhân lại rất lo lắng.
"Tướng công, vấn đề này phải làm như thế nào cho phải, chuyện lão nói hình như là có thật!"
"Phu nhân yên tâm, mấy tên thuật sĩ giang hồ coi tướng số đoán xăm này, có đôi khi chính là cố ý nói nặng lời một chút, như vậy mới lấy được nhiều tiền, không có chuyện gì đâu!"
"Nhưng mà lão cũng không có đòi tiền."
Trong lúc nhất thời Mặc lão gia cũng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nói trấn an.
"Lão không phải còn muốn tới cửa bái phỏng sao? Nói không chừng đến lúc đó sẽ đòi tiền, dù sao đến lúc đó lão nói vài lời hữu ích, tiếp đó chúng ta cho ít tiền đuổi đi là được rồi!"
Nhưng việc liên quan tới hài tử của mình, Mặc lão gia vẫn là bổ sung thêm một câu.
"Chỉ là có chút việc thà tin rằng là có còn hơn không, hài tử chúng ta chắc chắn là bình an, nhưng hôm nay vẫn là đi về nhà trước đi! Thải Liên mau chuẩn bị kiệu!"
"Vâng!"
Nha hoàn nhanh chóng rời khỏi, đi qua bên kia kêu gọi mấy kiệu phu đang nghỉ ngơi.
Bị lão đầu nói một chầu như vậy, người Mặc gia cũng không muốn lưu lại ở bên ngoài lâu nữa, đều muốn nhanh chóng về nhà.
Lúc này trong thành Minh Châu, trên đường người đến người đi.
Một nam tử mặc thanh y, bên ngoài khoác áo đen đi lại trên đường.
Đường trong thành cũng không tính là rộng, nhưng thương khách trăm họ nối liền không dứt, tiếng hét to, hỏi giá, vui cười, kêu la không chỗ nào không có, một bầu không khí hối hả vô cùng náo nhiệt.
Nam tử cầm một chiếc quạt xếp trong tay nhưng không mở ra, thỉnh thoảng lại né tránh một chút người khuân vác cùng nữ quyến, ánh mắt lại quan sát hết thảy xung quanh, lộ ra vẻ hào hứng dạt dào đối với phố phường sinh cơ bừng bừng xung quanh.
Mà có đôi khi thường là lúc nam tử né tránh, mới khiến cho người đi qua sát bên lưu ý đến sự hiện hữu của hắn.
Lúc này, mọi người thường thường sẽ quay lại nhìn nhiều hai mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận