Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 75: Dọa chết ngươi (1)

Giờ phút này Dịch Thư Nguyên chỉ cảm thấy thực tế hoang đường, nhưng cũng lại cảm thấy hết sức hợp lý, có câu nói như thế nào ấy nhỉ, oan có đầu nợ có chủ, cặp oan thân chủ nợ này gặp được nhanh thật là nhanh!
Chỉ là hôm nay Hà Hân nhập lại không phải là hung tướng gì cả, ngay cả màu xanh trên sắc mặt cũng phai nhạt, chợt liếc mắt nhìn qua còn tưởng rằng là một nữ tử bạch y thanh tú, chỉ là thoáng nhìn có chút trắng bệch mà thôi, ừm, còn phải xem nhẹ cái trán chảy máu kia nữa.
Bởi vì đội trưởng nhà lao ở bên cạnh nhìn, Dịch Thư Nguyên sợ làm y sợ, cũng không có lên tiếng chào hỏi cùng Hà Hân, mà khẽ gật đầu một cái, sau đó nhìn Cổ Vân Thông, xem ra dưới loại tình huống này, gã ta ít nhất có thể cảm giác được Hà Hân tồn tại, cho nên mới sợ thành cái dạng như thế.
Giờ phút này đội trưởng nhà lao đã đang dùng tay vỗ võ cửa sắt.
"Phanh phanh phanh ! ".
"Cổ Vân Thông, ngươi đi ra cho ta, có người tới thăm ngươi! Cổ Vân Thông, đi ra đây cho ta!"
Có thể nói ngày thường đội trưởng ở trong địa lao là người nói một không hai, y rống một tiếng, toàn bộ phạm nhân đều phải run ba cái, bất quá hôm nay Cổ Vân Thông quả thật cũng là một mực run, nhưng căn bản là không để ý tới đội trưởng của nhà lao.
Lúc này đội trưởng của nhà lao hơi có chút lúng túng, chỉ có thể nói với Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, ngươi xem, bộ dạng của gã bây giờ như vậy, đã không thể nói gì được nữa rồi."
Dịch Thư Nguyên nhìn một hồi, tiếp đó mở miệng.
"Cổ Vân Thông, ngươi có biết ta là ai không?"
Giọng nói của Dịch Thư Nguyên nghe ôn hòa, nhưng âm lượng lại không nhỏ, thậm chí không hề nhỏ hơn so với tiếng gào to của đội trưởng nhà lao lúc trước.
Nghe Dịch Thư Nguyên nói, Cổ Vân Thông đang lạnh run bên đó bỗng nhiên sửng sốt một chút, gã thoáng có chút quen thuộc cái giọng nói này, hơn nữa rất nhanh ý thức được đây là giọng của ai.
Sau một khắc, Cổ Vân Thông xốc chiếu cùng với rơm rạ lên, trực tiếp phóng tới cửa sắt, nhập lại "Phanh" một chút đập lấy trước cửa.
Hành động của gã vừa nhanh vừa vội, ngay cả đội trưởng nhà lao bất ngờ không kịp đề phòng cũng bị dọa, theo bản năng lui về sau một bước, nhưng Dịch Thư Nguyên lại đứng ở trước cửa không chút sứt mẻ.
Cổ Vân Thông vươn tay, trên mặt mang theo hai loại cảm xúc mâu thuẫn vui mừng cùng bối rối.
"Ta biết ngài là Dịch tiên sinh! Dịch tiên sinh có thể nhìn thấy quỷ! Tiên sinh, tiên sinh cứu ta! Con quỷ kia, con quỷ kia ở ngay chỗ này, nàng ở ngay chỗ này, ta có thể cảm giác được nàng, nàng muốn lột da của ta ra, hút máu của ta, quấy tủy của ta, tiên sinh cứu ta, ta nguyện ý dâng lên hàng tỉ gia tài cho tiên sinh!"
Cổ Vân Thông vươn tay ra ngoài rào chắn quơ quơ, ngón tay vẫn sưng như trước, mưu toan chạm tới Dịch Thư Nguyên, nhưng Dịch Thư Nguyên liền đứng cách ngón tay gã hơn ba tấc, tầm nhìn lược qua Hà Hân trong bộ phận phòng giam Cổ Vân Thông, đoán chừng cô nương này cũng đã hù dọa Cổ Vân Thông không ít.
Tựa hồ là ý thức được Dịch Thư Nguyên đang suy nghĩ gì, Hà Hân hơi có chút xấu hổ nghiêng mặt đi, mặc dù cũng đã hóa thành quỷ hồn, nhưng một chút thói quen dáng vẻ của nữ nhi vẫn cũng không có cải biến.
Dịch Thư Nguyên ngược lại là nở nụ cười, có thể có cảm thấy thẹn là chuyện tốt, nói rõ Hà Hân cách lệ quỷ rất xa, về phần Cổ Vân Thông nha... Dịch Thư Nguyên thu hồi tầm nhìn, hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt chen lấn trên cửa hàng rào muốn ra sức đụng phải người của hắn.
"Đùng ! ".
Một cái vỏ đao hung hăng đánh vào trên mu bàn tay Cổ Vân Thông, khiến cho gã bị đau phải rút tay về, xuất thủ chính là đội trưởng nhà lao.
"Phì ! tiểu tử ngươi yên tĩnh một chút cho ta!"
"Tiên sinh cứu ta..."
Cho dù rụt tay về lại rồi, Cổ Vân Thông vẫn là chờ đợi mà nhìn Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên cứ như vậy nhìn Cổ Vân Thông, nhìn một chút, có lẽ là tầm nhìn quá mức chuyên chú dẫn đến, hắn tựa như mơ hồ nhìn thấy từng sợi hắc khí ngưng kết từ trên người Cổ Vân Thông, ngay cả khí sắc trên mặt cũng hiện ra một cỗ đen tối.
Trong lòng Dịch Thư Nguyên hơi động một chút, đây là tử kiếp buông xuống?
Bị phán án cắt ngang lưng, đây quả thật coi như là tử kiếp, nhưng Dịch Thư Nguyên lại không khỏi có một chút nhíu mày, tổng cảm thấy hình như có chút không đúng.
Là Hà Hân sẽ sớm giết chết Cổ Vân Thông sao?
Dịch Thư Nguyên nhìn nữ tử bạch y kia, người sau hơi cúi đầu, nhưng đó cũng không phải là chột dạ, mà là bản năng rụt rè của nữ tử, vả lại trên người nàng cũng không có lệ khí quá nồng nữa.
Tựa hồ là cảm thấy Dịch Thư Nguyên liên tiếp nhìn mình có chút xấu hổ, Hà Hân nhẹ nhàng linh hoạt bay ra khỏi nhà tù, đi đến bên người Dịch Thư Nguyên, cúi đầu lấy âm thanh nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi nói.
"Dịch tiên sinh, ta chính là muốn dọa gã cho hả giận, gã càng sợ hãi ta lại càng muốn dọa gã, ngài chớ nhìn gã giống như rất khó chịu, thật ra căn bản không bị dọa hỏng, người ta thường nói tai họa sống 1000 năm, người xem, gã chính là đang giả điên..."
Dịch Thư Nguyên nghiêng đầu nhếch miệng, sau đó lực chú ý lần nữa phóng tới bên phía Cổ Vân Thông.
Chẳng lẽ gia hỏa này bị bệnh chết?
Dịch Thư Nguyên nghĩ như vậy, nhìn một bên một cái nhà tù khác, bên đó có người một mực hơi ho khan, lúc này hắn cũng có lòng ngưng thần nhìn lại, lại thấy bên kia mơ hồ có một mảnh sương mù xám mịt mờ, mà lại nhìn Cổ Vân Thông, cũng chỉ có tử khí.
Chẳng lẽ có biến số khác?
Sau khi suy nghĩ trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Dịch Thư Nguyên đã có vài loại suy đoán.
"Dịch tiên sinh? Không phải ngươi có chuyện muốn hỏi sao?"
Đội trưởng nhà lao nhìn Dịch Thư Nguyên chậm trễ không nói gì, nhịn không được hỏi một câu như vậy.
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, tạm thời vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, lấy giọng nói trong sáng hữu lực mở miệng.
"Cổ Vân Thông, ngươi hối hận không?"
Nghe Dịch Thư Nguyên nói, Cổ Vân Thông lộ ra vẻ mặt hối hận.
"Hối hận chứ, nếu biết vậy ta đã chẳng làm, cầu tiên sinh cứu ta, cầu tiên sinh cứu ta với, tiên sinh người nói cùng với nữ quỷ kia một chút, để cho nàng chớ quấn lấy ta nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận