Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 467: Lại quay về Nguyệt Châu (1)

Trên thực tế, đúng là Tư Tử Xương đã mơ một giấc, nhưng giấc mơ đó lại tương liên cùng thực tế, cũng là một đạo thần niệm của Dịch Thư Nguyên dẫn ra biến thành.
Chỉ là so với lần trong nội viện Trác Tình, cùng với trong tĩnh thất của Tư Tử Xương gần đây, hiển hóa lần này lại có chỗ bất đồng.
Hơn một canh giờ trước Dịch Thư Nguyên còn đang ở trên bầu trời, dẫn Thạch Sinh đáp mây bay đi.
Còn bây giờ trên đám mây, Thạch Sinh vô cùng căng thẳng, bởi vì sư phụ đang nằm ngủ sau lưng, Hôi tiền bối nằm sấp trên đầu nó cũng không hề hỗ trợ.
Trách nhiệm điều khiển mây bay hoàn toàn đặt trên thân một đứa bé là Thạch Sinh.
Thiên phong gào thét qua bên người, Thạch Sinh tập trung tinh thần cao nhất có thể, hai tay bấm niệm pháp quyết ngưng thần yên tĩnh, không dám có chút lười biếng, tận lực khống chế đám mây dưới thân vững vàng phi hành.
"Hôi tiền bối, phương hướng ta bay có sai không vậy?"
"Không sai không sai."
"Hôi tiền bối, ta…ta nghĩ rằng tầng mây vừa tản ra một chút."
Hôi Miễn từ trên đầu Thạch Sinh đứng dậy ngó nhìn ra đằng sau, quả thật đã tản mất một chút.
"Không sao, cũng không tản bao nhiêu."
Mặt của Thạch Sinh buồn rười rượi, biến đổi thủ quyết khiến linh khí xung quanh hội tụ tới dẫn dắt vào trong mây, nhưng đám mây có chút cao thấp bất ổn.
"Sư phụ."
Dịch Thư Nguyên ở phía sau trở mình, hình như đã ngủ say.
Thật ra lúc Tư Tử Xương đuổi theo ma niệm đến Nguyệt Châu thư viện, trước lúc gã ra tay, cũng có liên quan đến thần niệm của Dịch Thư Nguyên.
Đối với trạng thái ma niệm tụ linh hiển hóa của Tư Tử Xương, Dịch Thư Nguyên chỉ nhìn cũng không ra tay, ngược lại trong lòng cũng có điều ngộ ra.
Sau đó Dịch Thư Nguyên ngắn ngủi hiện ra ở biên giới hồ nước trong thành, cũng coi là loại thể hiện cảm ngộ.
Ma niệm của Tư Tử Xương tụ linh xuất thể hiện ra, Dịch Thư Nguyên thần dắt ngàn dặm, cũng không phải không thể tụ linh hiện thân.
Nhưng mà đây không phải là trọng điểm thể ngộ trong lòng của Dịch Thư Nguyên, mà giống như có điều ngộ ra đối với nhất trọng "Thần biến", bây giờ còn ngủ ở trên đám mây cũng coi như là kéo dài thôi diễn trong lòng.
Đương nhiên, loại thôi diễn đó cũng không phải là nhất định cần hết sức chăm chú, chỉ là Dịch Thư Nguyên cũng không ngờ Thạch Sinh với chút xíu đạo hạnh, vậy mà có thể kiên trì từ lúc trời tờ mờ sáng đến bây giờ.
Đã như thế Dịch Thư Nguyên cũng không vội tỉnh lại, coi như là khảo nghiệm Thạch Sinh một chút.
Thế là Thạch Sinh phải chịu khổ rồi, tuy rằng bây giờ nó vẫn còn chưa thể nào tự đằng vân giá vũ, nhưng duy trì khung mây của sư phụ thì vấn đề không lớn, chẳng qua sau khi Thạch Sinh thấy sư phụ ngủ rồi, lại cảm thấy khẩn trương hơn.
"A a a Hôi tiền bối, phía trước có mây mưa, có mưa mây!"
"Đã biết đã biết, lách vòng qua đi!"
"Nhưng mà ta không biết rẽ như thế nào á!"
"Nghĩ một chút xem ngày thường tiên sinh dạy thế nào."
Trán của Thạch Sinh đổ mồ hôi, mặc dù nó đã rất dùng sức, nhưng đám mây lại hết sức miễn cưỡng nghiêng một xíu, tám phần sẽ đâm đầu thẳng vào bên trong mây mưa phía trước.
Ngày thường sư phụ dạy thế nào? Dùng ý không dùng sức!
Trong lòng bỗng nhiên lóe lên linh quang, Thạch Sinh giống như có điều ngộ ra, nhưng nghĩ đến là một việc, ổn định lại là việc khác.
Dưới căng thẳng, Thạch Sinh dứt khoát nhắm mắt lại, mặc dù đã nhắm mắt lại, nhưng ngược lại mây mưa phía trước càng hiển hóa ra rõ ràng trong lòng của nó.
"Thủy thế còn hơi nhỏ, mưa khoảng nửa tấc lẻ 432 điểm."
Thạch Sinh lẩm bẩm ra khỏi miệng, không riêng gì Hôi Miễn nằm ở trên đầu của nó quay lại nhìn xuống, ngay cả Dịch Thư Nguyên cũng mở một con mắt ra.
Vậy mà không sai chút nào!
Lĩnh ngộ Bạch Long Biến, khiến cho Dịch Thư Nguyên có thể hóa thành Bạch Giao ngậm châu, càng có vài phần long tâm trong lòng.
Cho dù bây giờ không có hóa rồng, không có ở trong trạng thái ngự mưa khiển nước toàn thịnh, nhưng lĩnh ngộ các loại biến hóa trong đó cũng dần dần kéo dài chuyển hướng tới bản thân hắn.
Lúc Thạch Sinh thì thào tự nói câu đó, Dịch Thư Nguyên cũng đã khẽ cảm ứng trong lòng, tự nhiên hiểu rõ lời của đồ đệ không hề sai.
Lợi hại, không hổ là đồ đệ của ta!
Dịch Thư Nguyên mừng rỡ, lần nữa nhắm mắt lại, mặc dù rất hài lòng đối với đồ đệ, nhưng hiện giờ người sư phụ là hắn không hề có chút ý muốn giúp đỡ nào.
Chẳng quá bây giờ Thạch Sinh cũng không sợ mây mưa nữa rồi, không còn khẩn trương.
Theo Thạch Sinh niệm động vận chuyển thủ quyết, đám mây bên dưới bỗng đảo qua một đường cong rời đi phương hướng nguyên bản, tránh khỏi mây mưa sắp đụng vào phía trước.
Cảm nhận được gió thổi tới có biến hóa cùng với trọng tâm thân thể đong đưa, Thạch Sinh mở mắt nhìn qua, quả nhiên thấy không có đụng vào mây mưa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
"Phù, Hôi tiền bối, ta mệt quá."
Hôi Miễn quay lại nhìn thoáng qua Dịch Thư Nguyên, sau đó rất bình tĩnh nói.
"Không có chuyện gì đâu, cho dù thật sự không kiên trì cứ để cho mây tản mác ra là được, ngươi có Linh Hà Vũ Y, khẳng định không ngã chết được!"
"Vậy còn sư phụ thì sao, ngài ấy ngủ rồi nha!"
"Tiên sinh lại càng không có việc gì, cho dù không có Linh Hà Vũ Y, cắm đầu rơi xuống mặt đất cũng không chết được!"
Dịch Thư Nguyên đưa lưng về phía một người một chồn hơi giật giật khóe miệng, Hôi Miễn nhất định là biết rõ hắn đã tỉnh, dẫu sao nếu như hắn thật sự ngủ như chết, Thạch Sinh cũng đừng nghĩ điều khiển đám mây dưới chân bay được, cơ bản thì đám mây cũng sẽ tản mất.
Tới buổi trưa, Thạch Sinh càng dần càng điều khiển mây tiếp cận mặt đất, sau cùng bên cạnh một cái quan đạo ngoài thành Nguyệt Châu tản đám mây đi, Hôi Miễn trước tiên nhảy xuống.
Đợi đến lúc vững vàng hạ xuống đất, Thạch Sinh lập tức nhìn sau lưng, mà giờ khắc này Dịch Thư Nguyên lại giả vờ làm bộ dáng mới tỉnh ngủ, ngồi dậy duỗi lưng một cái.
"Ôi oáp."
Dịch Thư Nguyên vừa ngáp vừa mở to mắt, nhìn bộ dạng mệt mỏi của Thạch Sinh, không khỏi nở nụ cười.
"Sư phụ, con không giữ được nữa, con sợ khiến ngài ngã mất."
Thạch Sinh vậy mà lộ ra có chút mất mác, rõ ràng từ trên bầu trời nhìn xuống, thành Nguyệt Châu đã gần trong gang tấc, chỉ cần nó kiên trì thêm chút nữa là có thể đến rồi.
Nhưng sư phụ đã từng nói qua, trăm dặm đi chín mươi dặm, trực tiếp đến thành Nguyệt Châu và cuối cùng hạ xuống ở dã ngoại là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, ít nhất trong lòng của Thạch Sinh là như thế.
.
Bạn cần đăng nhập để bình luận