Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 521: Học sư phụ (1)

Dịch Thư Nguyên không có tiếp tục nói hết, nhưng đối với Công Tôn Dần mà nói đã coi như nêu ra ý chính rồi.
Tư Tử Xương giống như cũng có điều ngộ ra, tự nhiên hiểu rõ cho dù ở trong nơi đây, có thể tiết lộ thiên cơ cũng đã không sai biệt lắm, ít nhất Dịch tiên sinh đã nguyện ý thừa nhận cực hạn.
Hai sư huynh đệ đều có suy nghĩ riêng, nhưng khi Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn đến sắc mặt của Trịnh Dĩnh, phát hiện thần sắc của nàng càng thêm cổ quái, khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Chẳng lẽ ta nói có cái gì không đúng?
"Trịnh đạo hữu, ngươi phát hiện lời của Dịch mỗ nói có chỗ nào sai sót sao?"
"Hả? Không, không có, Dịch tiên sinh nói chính là đạo duyên thiên cơ, lấy tu vi của tiểu nữ làm sao đủ để bình phẩm, chỉ là nghe đạo thấy thích, có chút suy nghĩ tỉ mỉ mà thôi."
Dịch Thư Nguyên nhìn sắc mặt Trịnh Dĩnh, nghĩ lại lời mình vừa nói, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác cổ quái.
Nói nam nữ ngươi thấy quái dị, nói không nhất định là nữ ngươi càng lộ vẻ cổ quái, không phải tiên trong tranh có chút khuynh hướng hủ nữ chứ? Nơi đây chắc là chưa có loại cách nghĩ này đâu nhỉ?
Dịch Thư Nguyên không suy nghĩ nhiều nữa, mà lần nữa suy nghĩ tới Công Tôn Dần, hắn còn phải giúp đỡ tham khảo cái phương pháp đồng tâm nọ nữa.
Tư Tử Xương và Công Tôn Dần không có tâm tư nhanh nhẹn giống như Dịch Thư Nguyên, nếu như không có gì vấn đề khác, hai người cũng lựa chọn bế quan tìm hiểu.
Đúng vậy, không chỉ là Công Tôn Dần, cả Tư Tử Xương cũng cần bế quan, khách quan hơn với sư đệ, tình huống của gã tốt hơn không ít.
Trên đại dương bao la cách xa Vân Thúy Sơn, Thạch Sinh và Hôi Miễn đang bay vọt trên trời.
Tốc độ thích ứng bảo vật của Thạch Sinh rất nhanh, thế cho nên tốc độ của Phong Hỏa Luân cũng càng lúc càng nhanh, không chỉ là phong tăng thế lửa, càng là phong hỏa sát cánh phá vỡ gió mạnh phía trước.
Ánh lửa trong tầng mây như ảo như thật, tiếng cười vui vẻ của một người một chồn kéo dài suốt cả một đường.
"Ha ha ha ha ha ha ha, bảo bối sư phụ cho quá thú vị, Hôi tiền bối, có thấy ta vừa bay nhanh lại vừa rất ổn định không?"
"Lấy trình độ vừa mới đúc thành tiên cơ của ngươi, làm được như vậy đã là rất tốt!"
Hôi Miễn hào phóng khen ngợi Thạch Sinh, nó đứng trên đầu Thạch Sinh cũng cảm thấy vừa kích thích lại thú vị, cái này thú vị hơn nhiều so với đáp mây cưỡi gió.
Đáp mây cưỡi gió nhiều khi phương hướng đã thành thì không thay đổi, nhưng Thạch Sinh giẫm trên Phong Hỏa Luân bay trên trời là tùy tâm sở dục, trên nhảy dưới tránh.
Vui vẻ hơn nửa ngày, dáng vẻ hưng phấn của một người một chồn vẫn không có tiêu tán bao nhiêu, nhưng mà cũng đã bắt đầu để mắt tới sự vật bên ngoài.
"Ài, trước kia không nghĩ tới biển khơi hóa ra lại rộng lớn như vậy, chúng ta sắp vượt qua đoạn đường vượt biển khi đến Vân Thúy Sơn rồi sao?"
"Đúng là trẻ con chưa thấy qua việc đời, bây giờ mới đi được bao nhiêu, gần một nửa Đông Hải còn chưa đến nữa!"
Thạch Sinh trừng mắt.
"Hôi tiền bối, ngài biết biển khơi lớn bao nhiêu không?"
"Cái này ta cũng không rõ lắm, dù sao cũng lớn hơn rất nhiều so với ngươi nghĩ."
Trong khi Hôi Miễn đang nói chuyện, phương xa bỗng truyền đến một trận âm thanh xa xăm.
"Ngang ! ".
Một người một chồn đồng thời mở miệng nói.
"Rồng ngâm!"
Thật ra âm thanh đó cũng không vang dội, nhưng ở trong tai hai người lại hết sức rõ ràng, cả hai nhìn về phương xa, cuối tầm mắt có một đám mây đen.
Lấy vị trí của hai người bây giờ mà nói, khoảng cách này tuyệt đối không gần, hơn nữa cũng không tiện đường.
"Muốn đi qua đó xem không?"
"Tốt!"
Hôi Miễn chỉ hỏi một câu, không dám tùy tiện quyết định, mà Thạch Sinh đồng dạng cũng không dám tùy tiện quyết định, nhưng nghe Hôi tiền bối đề nghị lập tức đồng ý.
"Đi ! ".
Thạch Sinh kêu một tiếng, chân đạp Phong Hỏa Luân như là trượt băng quay lại trong tầng mây phía chân trời, thân hình rẽ một vòng gần như 90 độ, tốc độ không giảm chút nào phóng tới phương xa.
!
"Ầm ầm ! ".
Tiếng sấm cùng tia chớp bắt đầu liên tiếp xuất hiện, sắc trời cũng tối xuống, dưới loại tình huống này Phong Hỏa Luân của Thạch Sinh lại càng nổi bật, quả thực như là hỏa tuyến ở phía chân trời, bởi vì tốc độ quá nhanh, cũng rất có thể bị nhận nhầm thành sao băng.
Giờ phút này, trong một phiến hải vực sóng gió phi thường lớn, nói là phong bạo cũng không quá đáng, nhưng mà bởi vì Phong Hỏa Luân tồn tại, cho dù Thạch Sinh tiến vào trong gió lốc nhưng vẫn rất ổn định.
Trong cuồng phong mưa gió bay tán loạn, Thạch Sinh và Hôi Miễn không khỏi liên tiếp nhìn xuống Phong Hỏa Luân, chỉ sợ lửa bị dập tắt sau đó bị té xuống dưới.
Nhưng mà rất hiển nhiên, lửa của món bảo vật này không phải lửa bình thường, không thể nào tùy tùy tiện tiện bị nước dập tắt.
"Long khí ở phía kia!"
Thạch Sinh nói xong nhíu mày.
"Hôi tiền bối, ngươi có cảm thấy đạo long khí này có chút quen thuộc không?"
"Có một loại cảm giác chán ghét!"
Lời của Hôi Miễn không khác gì đã đưa cho Thạch Sinh một câu trả lời thuyết phục, Thạch Sinh tổng cộng mới gặp qua hai con rồng, một là Long Vương Hồ Trường Phong mà nó rất thích, một chính là con rồng gặp được trên đường tới Vân Thúy Sơn.
Mặc dù ở trong Thiên Ma cảnh 1 năm, nhưng chân chính tính toán ra cũng chỉ cách lần thứ nhất trước đó vài ngày.
"Là con rồng hư hỏng chán ghét nọ!"
"Không sai, nhất định là nó!"
Hôi Miễn thì gặp nhiều hơn Thạch Sinh một con rồng, nhưng thật ra một con đó là do Dịch Thư Nguyên biến thành, cho nên nó cũng có thể xác định cỗ long khí nọ tuyệt đối là con giao long lần trước.
Một người một chồn đều không có ấn tượng tốt đối với con rồng nọ, con rồng đó chẳng những muốn phá vỡ một đội tàu thuyền biển, càng muốn cướp pháp bảo của sư phụ - tiên sinh.
"Thạch Sinh, nếu như tiên sinh ở đây mà nói tất nhiên không có gì phải sợ, nhưng hiện giờ chỉ có chúng ta, vẫn phải nên cẩn thận một chút."
"Vâng!"
Thạch Sinh đáp ứng sau lập tức tăng độ cao, Phong Hỏa Luân tâm ý tương thông cùng chủ, linh hoạt biến đổi, trong chốc lát đã vào tầng mây trên không.
Ngay cả khí tức cũng theo Thạch Sinh và Hôi Miễn giảm bớt, hỏa diễm trên hai bánh xe vậy mà cũng thu liễm, chỉ chừa gió không hiện lửa, Thạch Sinh giống như giẫm trên hai cái Kim Luân chạy trong mây, luân phiên cưỡi gió mà đi.
Hóa ra cho dù lửa tắt cũng không té xuống!
Trong đầu Thạch Sinh và Hôi Miễn đều lóe lên câu này rồi biến mất.
Thật ra trận gió lốc này là do tự nhiên hình thành, nhưng mà tia long khí Thạch Sinh và Hôi Miễn cảm nhận được lại không sai, thậm chí còn đang ở trung tâm của phong bạo, chỉ là cảm giác của cả hai vẫn là kém một chút.
Không phát hiện được phía dưới cỗ long khí dễ làm người khác còn có một cỗ long khí khác, chỉ là ẩn độn không phát, ngay dưới mặt biển nổi sóng cuồn cuộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận