Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 2: Thanh nhập đào nguyên (2)

Sau một khắc, Dịch Thư Nguyên liền bị vô số nước nhấn xuống, hắn giãy giụa bơi nhưng lại không cách nào trồi lên, thậm chí càng bơi lại càng trầm xuống nhanh hơn, giống như trên người bị buộc khối chì vậy, chìm xuống mảnh nước thâm sâu u ám vô cùng kinh khủng, giống như một cái miệng khổng lồ đang muốn thôn phệ hắn.
"Ô ô ô ặc ặc... Ô ô ặc ặc..."
Hoảng loạn sợ hãi đến từ hoàn cảnh khiến cho Dịch Thư Nguyên càng khó nín thở, vô số bong bóng tràn ra từ trong miệng hắn.
Tốc độ chìm xuống của thân thể hắn càng lúc càng nhanh, trong miệng Dịch Thư Nguyên không biết tràn vào bao nhiêu nước, ý thức cũng bắt đầu trở nên không hề rõ ràng, ngoại trừ cảm giác hít thở không thông, hình như nước xung quanh cũng đang trở nên càng dần càng lạnh, sự vùng vẫy của hắn cũng dần trở nên yếu ớt.
‘Thật khó chịu, lạnh quá, chẳng lẽ ta sắp chết rồi sao?'.
Bên trong bóng tối dường như xuất hiện từng đạo lưu quang mông lung, trước thời khắc tầm nhìn của Dịch Thư Nguyên tán loạn lâm vào hôn mê, từng đoạn từng đoạn hình ảnh ký ức giống như đèn kéo quân đảo qua trong đầu hắn, thậm chí còn sinh ra một chút ảo giác, có bóng người, có thư đồng, có âm thanh, có trường sam và áo giáp, đủ loại hình ảnh mà hắn hoặc quen thuộc hoặc lạ lẫm...
Mà hết thảy mọi thứ giống như diễn ra trong đầu lại giống như hiện ra ngay ở trước mắt này, đều giống như sinh mệnh đang rời bỏ Dịch Thư Nguyên mà đi, từ trên người hắn hóa thành một đạo ánh sáng bay đi.
Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên theo bản năng muốn thò tay chụp lại hết thảy, mà đạo lưu quang kia thật giống như bị hắn chộp vào đầu ngón tay.
Ầm ầm ầm...
Lưu quang đong đưa, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, trong lòng Dịch Thư Nguyên phảng phất chấn động kịch liệt, khiến cho hắn có một loại cảm giác sợ hãi sắp bị xé nứt.
Một khắc tâm thần lay động, vô số điểm sánh sáng trong chốc lát nổ tung, lưu quang như sợi tơ đứt đoạn bay cực nhanh.
Ầm ầm !
Trùng kích khiến cho nước chảy không ngừng xoay tròn, vô số tinh điểm vụt bay tiêu tán, lưu quang còn sót lại đầu trên ngón tay Dịch Thư Nguyên lóe lên rồi biến mất, cả người hắn cũng bị cuốn theo dòng nước, cảnh tượng càng lúc càng mơ hồ.
"Đông..."
Đầu Dịch Thư Nguyên giống như đập vào cái gì, cả người đột nhiên từ trong hôn mê tỉnh táo lại, hoảng hốt hỗn loạn vùng vẫy, lập tức vui mừng phát hiện, cái loại ràng buộc không ngừng cuốn hắn đi đã không còn nữa!
Lúc này hắn đâu còn tâm tình lo lắng những cái khác, Dịch Thư Nguyên chỉ dám nhìn thoáng qua mặt nước tối đen phía dưới, sau đó liền ra sức bơi lên trên mặt nước, đau khổ mãnh liệt do hít thở không thông khiến cho bộ dáng của hắn có chút điên cuồng.
"Phanh !"
Đầu Dịch Thư Nguyên lại đập phải cái gì, sau một trận tiếng "rào rào" trong nước, thân thể của hắn từ một cái gì đó tách ra hai nửa chui ra khỏi mặt nước.
"Phù... phù, phù, khục khục... Cứu, cứu mạng..."
Dịch Thư Nguyên vừa hô vừa quơ lung tung, trong lúc hỗn loạn mới biết được bên cạnh mình lại là từng mảng băng nổi, chỉ là lắc lư hơi mạnh, căn bản không nằm sấp được.
Băng? Tại sao có thể có băng? Nhưng giờ phút này Dịch Thư Nguyên không rảnh suy nghĩ nhiều, hắn phát hiện bờ bên cạnh không xa, lại ra sức đạp nước bơi qua, chỉ là hiện giờ thể lực của hắn đã không chống đỡ nổi tứ chi cứng ngắc nữa, miễn cưỡng nằm sấp bên cạnh bờ, nhưng căn bản không còn khí lực bò lên, chỉ có thể dùng miệng run rẩy bởi lạnh không ngừng kêu cứu.
"Ôi, ôi..... Có, có ai không, cứu mạng ! ".
Nhưng lọt vào trong tầm mắt là cánh rừng xen lẫn tuyết đọng, ánh nắng chiều chiếu sáng lòng sông, giống như khu rừng hoang sơn không có người ở, khiến cho tâm của Dịch Thư Nguyên còn lạnh hơn cả nước đá.
Nhưng nơi đây thật ra lại có người.
Bên cạnh bờ cách đó không xa, phía sau mấy cây đại thụ có một đám người đang trốn, một người trong đó thấy tình cảnh trong sông, do dự một chút đang muốn đi ra ngoài, lại bị người bên cạnh dùng giữ chặt.
"Để cho hắn đạp nước thêm một hồi, đạp nước càng nhiều càng tốt, súc sinh kia ưa thích ăn đồ sống."
Vì vậy, một đám người lại lẳng lặng đợi một hồi, nhìn Dịch Thư Nguyên bên đó tuyệt vọng vùng vẫy, mắt thấy động tĩnh của hắn càng ngày càng nhỏ, người vừa mới nói chuyện cũng không nén được tức giận.
"Đại ca, xem ra hôm nay nó sẽ không tới."
Trong lúc nói lời này, người đại ca kia liền nhìn qua gật đầu, lập tức tiến đến về phía bờ sông, sau vài bước đã đến bên cạnh bờ, trong ánh mắt vui mừng của Dịch Thư Nguyên, thò tay bắt được cánh tay của hắn.
"Ào ào ào! ".
Chỉ nhấc một cái, Dịch Thư Nguyên ngâm trong nước lạnh đã được người ta lôi ra khỏi mặt nước...
"Cảm, cảm ơn..."
Dịch Thư Nguyên bị đông lạnh đến cơ hồ không nói ra lời, mà người cứu được Dịch Thư Nguyên người lại toét miệng ra cười, quay đầu cười nói đối với mọi người sau lưng.
"Hắn còn phải cám ơn ta?"
"Ha ha ha ha ha..." "A ha ha ha ha..."
Bên đó truyền đến một mảnh cười vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận