Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 552: Người khởi xướng (2)

Trong Đông Hải, giao long tạp nham đang điên cùng bơi vòng vòng, gã chạy từ một con sông lớn về biển, rồi tiếp tục chạy nhanh nhất có thể về nhà.
Đúng như suy nghĩ Dịch Thư Nguyên, dù có ngu xuẩn không biết trời cao đất dày thế nào, bây giờ Hồng Úy cũng biết bản thân đã gây ra đại họa.
Lần này không phải là ở Đông Hải, càng không phải là "việc nhỏ" mà gã đã từng nghĩ.
Hồng Úy cũng không ngờ, gã chỉ muốn thể hiện một chút uy thế, còn chưa kịp lộ thần uy mà hơi nước đã trở lên khoa trương như vậy.
Thế nhưng lúc đó Hồng Úy lại có chút hưng phấn, tự cho bản thân mới đến thủy vực trên đất liền pháp lực của bản thân đã mạnh hơn, còn muốn tiếp tục thử nghiệm, thẳng đến khi phát hiện hơi nước đã thoát khỏi tầm kiểm soát, hơn nữa đã hình thành thành luồng khí xoáy.
Đây quả thực giống là dẫn động thiên kiếp, không chỉ là bão giông mà còn làm tất cả hơi nước từ mọi phương tụ lại ở một nơi, như hiệu ứng hồ điệp vỗ cánh, đã hình thành bão giông mưa gió.
Hồng Úy không có năng lực khống chế, càng không có quyết đoán lưu lại, gã dựa theo bản năng lựa chọn chạy trốn xa nơi xảy ra chuyện, lúc vừa tới định biểu diễn thần uy để mọi người biết được Thủy Thần giá lâm, cuối cùng lại cụp đuôi chạy trốn như một con cá chạch tầm thường.
Rốt cuộc vào ngày hôm sau từ khi Hồng Úy trốn trở về, thủy tộc nhìn thấy giao long tạp mao bơi từ cửa rãnh biển đến, thoáng kinh ngạc rồi lại nhao nhao hành lễ.
Nhưng hiển nhiên Hồng Úy không có tâm tình để ý tới bọn họ, thậm chí một câu cũng không nói, trực tiếp bơi thẳng vào trong Thủy Phủ, khiến cho thủy tộc bên ngoài hai mặt nhìn nhau.
Hồng Úy vào Thủy Phủ lập tức hóa thành hình người, giẫm lên dòng nước, vội vàng đi vào trong.
"Úy nhi? Sao ngươi lại về rồi?"
Người phụ nữ bên trong Thủy Phủ cảm giác thấy động tĩnh, ra ngoài xem xét vậy mà lại thấy Hồng Úy trở về.
"Mẫu thân, ta, ta bỗng nhiên nhớ ra bản thân quên mất ở trên biển còn có vài việc chưa xong, để ngày khác đi Đại Thông Hà sau đi!"
"Quên việc gì?"
"Là, là việc.. . Mẫu thân, phụ thân đâu? Gia gia ở đâu?"
Hồng Úy ấp úng một hồi, bỗng nhiên chuyển chủ đề, người phụ nữ khẽ nhíu mày, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của nhi tử.
"Bọn họ không có khả năng một mực ở đây, phụ thân ngươi tầm tối sẽ trở về, gia gia của ngươi thì có thủy phủ riêng, hay là ngươi cảm thấy một mình đi Đại Thông Hà không an toàn, quay về tìm gia gia ngươi xin xỏ vài thứ tốt?"
"Ách, ha ha, thật là không thể gạt được mẫu thân, ta hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước đã, hôm khác chọn ngày tốt lại đi tới đất liền."
Hồng Úy nói xong vội vàng đi vào sâu trong thủy phủ, đi đến rãnh biển trong động của chính mình.
Nhi tử vừa đi, nụ cười trên mặt người phụ nữ lập tức thu liễm, lông mày cũng hơi cau lại, rõ ràng lúc trước cao hứng bừng bừng mà đi, làm sao bỗng nhiên lại trở về chứ?
Hơn nữa long tộc từ trên biển vào đất liền làm chủ thủy vực, tiết Xử Thử là thủy tộc hồi du, lại là ngày trời bão, đây là ngày thích hợp nhất rồi.
Cùng ngày hôm đó trễ hơn chút, Hồng Tuấn thần sắc nghiêm nghị về tới thủy phủ, không đợi gã nghỉ ngơi, người phụ nữ đi tới bên cạnh nói một câu, làm thần sắc nam tử biến đổi, giọng nói cũng không khỏi to thêm vài phần.
"Cái gì? Úy nhi trở về?"
"Ai nha ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Trở về thì đã trở về, sắc mặt này của người là sao?"
Nam tử trong lòng thoáng loạn thêm vài phần, gã nhìn người phụ nữ, nói.
"Nó lẽ ra phải ở Đại Thông Hà, vì sao trở về? Vì sao lại trở về vào lúc này?"
"Lúc này thì làm sao?"
"Lúc này, là lúc nó không nên trở về nhất!"
Nam tử giẫm chân lên mặt đất làm đồ sứ là vật trang trí trong phòng đổ rập, ở trong nước phát ra âm thanh vỡ vụn trầm đục "Ầm".
"Những khu vực gần Đại Thông Hà của Đại Dong gặp phải đại hồng thủy cực lớn, nó thân là Thủy thần tân nhiệm của Đại Thông Hà, vậy mà không làm tròn trách nhiệm mà lựa chọn chạy trở về, chẳng phải khiến người chê cười? Công đức to lớn như thế.. nó…."
Nam tử nổi giận đùng đùng sau đó thần sắc bỗng nhiên cứng lại rồi, đáng lẽ câu nói kế tiếp sẽ là. Mượn nhờ vào thiên tai lần này, làm đúng với tư cách giải quyết thật tốt, khiến vạn dân kính sợ lại nể phục, tiếp đó thuận thế nương nhờ vào đó thành lập miếu thờ ngồi nhận hương hỏa, từ đó về sau đi vào quỹ đạo.
Nhưng vẫn là câu nói cũ, hiểu nhi tử rõ nhất không ai ngoài phụ thân, sắc mặt của nam tử nhất thời trở nên càng khó coi hơn khi nãy, bởi vì gã bỗng nghĩ đến một cái khả năng vừa vớ vẩn lại cực kỳ đáng sợ!
"Mau kêu tên nghịch tử kia ra đây cho ta!"
Người phụ nữ nhíu mày, nhưng vẫn ra phía sau thủy phủ, một hồi sau dẫn theo Hồng Úy có chút không tình nguyện đi tới thính đường trước thủy phủ.
"Phụ thân."
Hồng Tuấn không nói gì, nhìn thấy ánh mắt nhi tử trốn tránh, dự cảm bất an trong lòng càng dần càng mạnh.
Hồng Tuấn vẫy tay cho toàn bộ người hầu thủy tộc lui về, rồi tiến gần tới cạnh nhi tử, nhi tử ngày thường cái gì cũng không sợ giờ đây lại có chút sợ hãi thậm chí còn lùi bước về sau, bộ dáng giống như bản thân đã làm sai gì đó.
Nhưng mà gã có khi nào tự nhận sai đâu?
"Úy nhi, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi chưa đi tới Đại Thông Hà phải không?"
"Ta, ta căn bản chưa tới nơi, chưa kịp tớ chợt nhớ quên đồ, thế là…trở về."
Hồng Tuấn nắm lấy bờ vai nhi tử, giảm nhỏ giọng nói.
"Ngươi có biết khu vực Đại Thông Hà kia bạo phát một đại thiên tai khiến người ta sợ hãi không? Tổng cộng có 27 quận ở năm châu phía đông Đại Dong hứng chịu bão giông lũ lụt, số người gặp họa lên tới 100 vạn."
Một tay Hồng Tuấn dừng như biến thành long trảo, nắm thật chặt bờ vai nhi tử, bóp mạnh đến mức khiến gã đau nhức kịch liệt, sắc mặt trắng bệch nhưng không dám trốn.
"Thiên tai như thế không thể nào là do ai đó đứng sau phát động được, nhưng nếu lỡ vạn nhất …. như vậy kẻ đó chắc chắn sẽ bị phán tử tội!"
Giờ khắc này, một đạo phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Hồng Úy đã sụp mất.
"Phụ thân ! hài nhi không phải cố ý! cho dù hài nhi có muôn vạn sai lầm, cũng không thể nào có ý nghĩ muốn làm như vậy được, hài nhi không phải cố ý! ngài phải cứu ta! ".
Thân thể của phu nhân đứng kế bên hơi lay động, xém chút là không thể đứng vững, một tay phải của Hồng Tuấn trên bờ vai nhi tử đã nắm đến chảy máu.
"Ôi."
"Phụ thân, ngài phải cứu…"
"Câm miệng ! ".
Tiếng gầm đầy giận dữ làm toàn bộ thủy phủ chấn động lung la lung lay, các loại đồ vật trang trí quý giá bên trong thủy phủ nhao nhao sụp đổ rơi xuống, các nơi đều là thanh âm của sự vỡ vụn.
Hồng Tuấn áp chế sự tức giận trong lòng, tận lực khiến sắc mặt của mình không phục lại như thường, qua một lúc sau gã buông lỏng tay phải, trên mặt cũng không còn nộ khí như khi nãy.
"Úy nhi, phụ thân vừa mới nói, thiên tai như thế không thể nào do có người phát động được, không phải ngươi nói bản thân vừa đến Đại Thông Hà đã trở về hay sao?"
"Nhưng mà ta…"
Hồng Úy vừa chỉ phản ứng tới đây, câu kế tiếp đã không nói ra được.
"Thủy tộc trong Đại Thông Hà, có ai thấy được ngươi chưa?"
Đối mặt với vấn đề đột ngột của phụ thân, Hồng Úy vội vàng lắc đầu.
"Có lẽ không có. Đại Thông Hà bên không có nhiều thủy tộc, nhiều nhất là một chút sinh linh thôi."
Hồng Úy nói như vậy xong, bỗng nhiên nhớ lại một thân ảnh đã phẫn nộ mắng mình.
"Chỉ là hình như lúc đến khu vực huyện Thông Giới có một thổ địa thấy ta!"
"Chỉ thấy ngươi bơi ngang qua trong nước?"
"Lúc ấy ta đang triệu hồi một cơn sóng, đập tới một vùng nông thôn."
Nghe thấy câu trả lời của nhi tử, Hồng Tuấn chỉ hít sâu một hơi, trên mặt không lộ ra biểu cảm tức giận nào.
"Thổ địa công kia không thể giữ lại!"
"Phụ thân, có cần nói với gia gia không?"
Hồng Tuấn thần sắc âm trầm bất định, suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.
"Không được, không phải là không tin gia gia của ngươi, nhưng nếu như gia gia của ngươi biết được, rất có thể Long Quân cũng sẽ biết được! Bây giờ ngươi lập tức đi Đại Thông Hà."
"Hả? Phụ thân, bây giờ ta trở về không phải là tìm chết sao?"
"Không, bây giờ ngươi càng phải đi, đi tới giả vờ như giờ mới biết Đại Thông Hà có lũ lụt, lập tức giúp Đại Thông Hà trấn áp hơi nước, đây là công đức, công lao, ngươi thân là Thủy Thần của Đại Thông Hà, đây mới chính là biểu hiện bình thường nhất!"
Hồng Tuấn hiển nhiên tỉnh táo gập bội so với nhi tử, Hồng Úy nghe vậy khẽ gật đầu nhưng lại vô cùng lo lắng.
"Nhưng mà phụ thân, hơi nước đó đâu phải là thứ hài nhi có thể trấn áp được?"
"Dịch Đạo Tử dùng đại thần thông trấn áp đại kiếp nạn, thế tới hung hãn của lũ lụt đã ngừng lại, hơn nữa quan hệ của hắn cùng với long tộc ta cũng không tệ, ngươi đi hỗ trợ trị thủy càng có thế tăng thêm vài phần hảo cảm, hiện giờ thời cơ vừa đúng lúc!"
Trải qua một hồi khuyên răn từ phụ thân, Hồng Úy cũng dần dần tỉnh táo lại, chậm rãi nhẹ gật đầu.
"Còn thổ địa công kia..."
"Lũ lụt đánh vào, miếu nhỏ của thổ địa ít nhất cũng là nơi đứng đầu mũi sào, hơn nữa cũng chưa chắc đối phương có thể nghĩ sâu xa đến như thế, tóm lại tới đó ta lại nghĩ cách, ngươi chỉ cần chú ý nhanh đi tới là được!"
"Vâng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận