Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 494: Có ẩn tình khác (2)

Cảnh nội trong tranh, Dịch Thư Nguyên ngồi nghe ngoài thỉnh thoảng nhắm mắt suy nghĩ, không hề cắt ngang lời của Trịnh Dĩnh, cũng không hề biểu hiện ra không kiên nhẫn.
Nói một hồi, trong lòng Trịnh Dĩnh lại dần dần bắt đầu cảm thấy thấp thỏm không yên, đầu tiên là đạo hạnh của người trước mắt có lẽ còn cao hơn không chỉ một tầng so với suy nghĩ của nàng lúc trước.
Bởi vì Trịnh Dĩnh phát hiện, cho dù đối phương ngồi ngay trước mặt, nhưng khi nàng tỉ mỉ cảm giác lại tựa như không tồn tại vậy, tình huống như vậy chỉ có thể nói rõ vận số đối phương hoàn toàn không lường được, hết thảy những gì nàng thấy chỉ là đối phương để cho nàng có thể thấy mà thôi.
Mà đây chính là cảnh nội trong tranh của nàng!
Bực tồn tại thần kỳ khó lường như vậy, nếu như đã đến Đông Lư chẳng lẽ không phát hiện ra Tư Tử Xương ư?
Có lẽ trước khi đến đây, tiên trưởng đã gặp Tư Tử Xương rồi?
Hiện giờ Trịnh Dĩnh chỉ có thể tự an ủi mình, dẫu sao người tới cũng không trực tiếp ra tay, nàng cũng không hề lựa chọn miêu tả có hạn, mà từ trên trình độ nhất định nói ra hết toàn bộ.
Dịch Thư Nguyên cũng có thể cảm giác được Trịnh Dĩnh tự thuật càng lúc càng nhập tâm hơn, thậm chí còn chủ động đề cập tới Tư Tử Xương cùng với một số việc phía sau, khiến cho thần sắc của Dịch Thư Nguyên không khỏi khẽ biến.
Chỉ nghe lời nói một phía của kẻ nhập ma, quả nhiên không hoàn toàn đáng tin.
Nhớ lại lúc trước khi hỏi Tư Tử Xương ít nhiều vẫn còn một ít lời với thần sắc khác thường, kết hợp với lời của Trịnh Dĩnh bây giờ, Dịch Thư Nguyên cũng dần dần rõ ràng mạch lạc sự tình bên trong hơn.
"Ngươi trốn từ trong bức tranh Vân Thúy Sơn Động ra ngoài, rồi phong ấn Công Tôn Dần nhập ma ở trong đó?"
"Đúng vậy, Tư Tử Xương là sư huynh của Công Tôn Dần, hai người vốn không biết được đối phương tồn tại, nhưng sau khi biết nhau lại dần dần đối chọi gay gắt suốt mấy chục năm, dưới tình huống gấp gáp liều lĩnh luyện công, chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu sinh sôi ra tâm ma."
Họa cảnh trong tranh của Vân Thúy Sơn Động là Vân Thúy Tiên Ông lúc trước trợ giúp Trịnh Dĩnh cùng nhau hoàn thiện, cũng bất đắc dĩ mới phong bế Công Tôn Dần, nhưng cuối cùng bị Tư Tử Xương bắt được ở Nguyệt Châu.
"Nói cách khác, tình huống của Công Tôn Dần còn kém hơn so với Tư Tử Xương?"
Trịnh Dĩnh khẽ gật đầu.
"Nếu như Tư Tử Xương nhiều khi còn tương đối thanh tỉnh, vậy thì Công Tôn Dần có lẽ đã hoàn toàn nhập ma, ta ở Nguyệt Châu khuyên Tư Tử Xương mấy năm, nhưng tình huống của gã cũng càng ngày càng hỏng bét, ta chỉ có thể nắm lấy cơ hội trốn ra ngoài để đi tìm Tiên Ông ".
"Chẳng lẽ Vân Thúy Tiên Ông không biết tình huống của đệ tử mình sao?"
Nghe Dịch Thư Nguyên hỏi như vậy, Trịnh Dĩnh suy nghĩ một chút, do dự một chút vẫn đáp lại.
"Có lẽ là thật sự không biết, tuy rằng Tiên Ông không thích can thiệp đệ tử tu hành, nhưng dù sao cũng là sư trưởng, trên đời nào có chuyện sư phụ không quan tâm đệ tử."
Ta thấy còn không quan tâm bằng ngươi đâu!
Dịch Thư Nguyên thầm trách cứ một câu trong lòng, trên mặt lại lộ ra vẻ trầm tư, sau khi cân nhắc một phen duỗi tay vẩy một cái lên bầu trời.
Ngoài cảnh đẹp trong tranh, trong tay áo của Dịch Thư Nguyên bay ra một bức họa quyển trống, thuận tay bay tới họa quyển trên tường.
Sau một khắc, tiểu viện trong tranh, Trịnh Dĩnh nhìn theo cánh tay Dịch Thư Nguyên, đã thấy một quyển trục từ trên trời giáng xuống, nàng theo bản năng giật nảy mình, thân thể cũng không khỏi hơi lùi ra sau.
"Tiên trưởng."
Trịnh Dĩnh căng thẳng hô lên, lại không dám phản ứng quá kích, quả nhiên đối phương đã gặp Tư Tử Xương, thậm chí còn cầm cả tranh đến!
Nhưng Trịnh Dĩnh vô cùng rõ ràng, tiên nhân trước mắt có dùng họa quyển trống hay không thật ra không ảnh hưởng nhiều lắm.
Dịch Thư Nguyên tiếp nhận họa quyển, quay đầu nhìn Trịnh Dĩnh đã khó có thể bình tĩnh, trên mặt của hắn không có gì thay đổi.
"Tiên trưởng, những lời tiểu nữ vừa nói đều là thật, càng chưa từng làm ra chuyện ác, cầu ngài khai ân, cầu ngài buông tha ta!"
Dịch Thư Nguyên nhìn Trịnh Dĩnh, ánh mắt lại liếc về phía gian phòng sau lưng, đúng vào lúc này, cánh cửa của gian phòng được mở ra.
Dương Bản Tài quần áo không chỉnh tề buộc đai lưng, vừa la to vừa lao ra ngoài.
"Tên ác nhân vô pháp vô thiên kia! Đây là Đông Lư thành, là nơi có vương pháp, Dương Bản Tài ta chính là danh sĩ Đông Lư, có vô số hảo hữu làm quan, ngươi dám động thử một cái xem ! ".
Sau khi Dương Bản Tài tỉnh lại không bao lâu, chợt nghe bên ngoài truyền tới âm thanh nói chuyện, thứ khác không nghe rõ, nhưng vừa tới sát cạnh cửa chợt nghe thấy tiếng cầu khẩn của Trịnh Dĩnh, trong lúc nhất thời một cỗ nhiệt huyết dâng lên đã vọt thẳng ra ngoài.
Nơi đây không có người khác, không thể để cho tên xấu xa cùng hung cực ác nọ sát hại Trịnh cô nương được.
Chẳng qua sau khi mở cửa lao ra, Dương Bản Tài lập tức vô cùng sợ hãi, cho nên trong miệng có gì nói đó, nhất định phải khoe khoang khoác lác cao nhất để dọa người.
Cùng lúc đó là cố gắng rống to nhất có thể.
Chẳng qua Dương Bản Tài vừa lao xuống bậc đã bước hụt chân, "A !" một tiếng cả người ngã ngay trước cửa, Trịnh Dĩnh vội vàng đi tới đỡ lấy.
Dương Bản Tài nhìn khuôn mặt nữ tử phía trước, trên mặt lộ ra một chút lúng túng, nhưng người sau không có ý cười nhạo y.
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, Dương Bản Tài quả thật đã thay đổi, nhưng chưa hoàn toàn thay đổi, nhất là tính khoe khoang.
Lại có thể là trên người vốn có một chút cố chấp, theo nhân sinh trải qua, điểm đó cũng chưa hẳn không có chỗ dùng.
"Giỏi cho một tên danh sĩ Đông Lư Dương Bản Tài!"
Dương Bản Tài được đỡ dậy cuối cùng đã thấy rõ người trong nội viện, thực tế khi giọng nói có chút quen thuộc lọt vào tai, ký ức lúc trước lập tức hiện lên trong đầu.
"Dịch tiên sinh? Chẳng lẽ ngài chính là tên ác đồ nọ?"
Dương Bản Tài căng thẳng nhưng không có sợ hãi khoa trương như lúc trước nữa, chỉ là lo lắng không yên đứng dậy, những thứ vừa mới khoe khoang căn bản tự sụp đổ trước mặt Dịch Thư Nguyên, hoàn toàn không hù được hắn.
"Dịch tiên sinh, chúng ta thương lượng một chút, tục ngữ nói oan gia nên giải không nên kết, các ngươi có thù hận gì, không ngại nói ta nghe một chút…"
"Dương huynh hiểu lầm!"
Dịch Thư Nguyên vui vẻ nói, sau đó nhìn Trịnh Dĩnh.
"Trịnh cô nương cũng đã hiểu lầm, ta giao bức họa quyển cho cô nương xử trí, nhưng mà chuyện kế tiếp cũng hy vọng cô nương có thể tương trợ."
Tiếng nói vừa hạ xuống, Dịch Thư Nguyên đã đặt họa quyển trống lên trên bàn, sau đó đẩy tới trước mặt Trịnh Dĩnh.
Trịnh Dĩnh nhìn họa quyển lại nhìn Dịch Thư Nguyên, sau đó thò tay nắm họa quyển trong tay, tự biết họa quyển là thật.
"Hy vọng cô nương có thể đưa Dịch mỗ và bằng hữu cùng nhau quay về Vân Thúy Sơn một chuyến."
Nếu như là việc khác, hoặc là nói tới một tên Bắc Mang Yêu Vương, Dịch Thư Nguyên không dám đánh cược, nhưng nếu là tu sĩ nhập ma, có hắn cộng thêm Tào Ngọc Cao, cầm nắm một chút hẳn là không có vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận