Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 172: Ngọc Kinh (2)

"Tiên sinh, ngài đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, đói bụng không?"
Dịch Thư Nguyên nhìn tiểu yêu ở một góc án thư, nó lắc đầu và lập tức trả lời.
"Không đói! Tiên sinh ngài tiếp tục tu hành là được!"
Dịch Thư Nguyên gật đầu, nhưng tầm nhìn lại rất tự nhiên nhìn xuống chiếc Ô Mộc bên người.
"Ngươi nói mảnh gỗ này đến tột cùng là gỗ gì?"
Hôi Miễn cũng tò mò, cũng tiến sát tới gần tỉ mỉ nhìn Ô Mộc, lại thò cái mũi ra khẽ ngửi, phía trên đều là linh khí của tiên sinh.
Cũng không biết mảnh gỗ này đến tột cùng là lấy từ cây gì, xúc cảm vô cùng nặng nề.
Thật ra thì mảnh gỗ này cũng không nhỏ, dày khoảng ba ngón tay, chiều dài càng là thoáng vượt qua một bàn tay, nếu như dùng làm thước gõ mà nói, hai chiếc cũng dư xài.
Bởi vì trường kỳ theo Dịch Thư Nguyên tu luyện cho nên cũng ngấm dần linh khí, chỉ cần tỉ mỉ cảm thụ, có thể cảm giác ra giờ phút này bên trong Ô Mộc tự có linh vận, hình như trở nên càng thêm bất phàm.
Muốn thử một lần hay không? Dẫu sao cũng có kinh nghiệm khắc ấn, lực khống chế của mình cũng rất tốt!
Ý niệm này vừa dâng lên trong đầu, liền không giữ nổi nữa, rất nhanh nội tâm của Dịch Thư Nguyên liền trở nên ngứa ngáy khó nhịn, chỉ suy tính một lát, Dịch Thư Nguyên liền định nếm thử một chút.
Một thanh đao khắc nhỏ được khoa tay múa chân vung vẩy vài cái, chuẩn bị ấn vào Ô Mộc, chậm rãi hạ đao ở vị trí trung tâm, chỉ là mũi đao đụng phải Ô Mộc giống như là đụng phải tinh cương vậy, căn bản không ấn vào để khắc được.
Dịch Thư Nguyên khẽ nhíu mày, vận khởi pháp lực trong thân, dần dần từ đầu ngón tay vận ra quấn quanh trên mũi đao.
Giờ khắc này, hình như bên trong Ô Mộc cũng có linh vận hô ứng lẫn nhau, thế cho nên đao khắc thoáng cái liền có thể nhẹ nhàng ấn vào Ô Mộc.
Ánh mắt Dịch Thư Nguyên sáng ngời, dường như thấy được trung tâm Ô Mộc có một nét nhỏ, thuận tay hạ đao xuống.
"Ầm...."
Chỉ là một đao nhẹ nhàng ấn xuống, vậy mà Ô Mộc trên bàn liền một phân thành hai, Dịch Thư Nguyên nhìn thấy một màn này cũng tự mình tấm tắc kêu kỳ lạ.
Hai mảnh Ô Mộc bị tách ra lớn nhỏ hầu như giống nhau như đúc, kích cỡ chuẩn đều nhau, mà mỗi một mảnh cũng lộ ra tương đối thon dài.
Đã có kinh nghiệm vừa rồi, tin tưởng trong lòng Dịch Thư Nguyên tăng nhiều, cầm một khối Ô Mộc trong đó, thuận theo cảm giác vừa nãy, lấy thủ pháp đồng dạng hạ đao khắc lên Ô Mộc.
Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên dường như tiến vào một loại trạng thái khác.
Dịch Thư Nguyên có thể cảm nhận được mỗi một chi tiết Ô Mộc trong tay, có thể hô ứng mỗi một tia linh khí trong đó, có thể phát giác được nhịp đập đặc thù rất nhỏ khó thể nghe bên trong bản thân Ô Mộc.
Càng giống như tâm thần ngao du, theo vật trong tay liền thấy xa xa một cây đại thụ đã đỉnh thiên lập hải, sóng to gió lớn chĩa thẳng lên trời, bầu trời cuồn cuộn hạ xuống...
Thời gian tang thương, cửu tiêu rung chuyển...
Nguyên lai Ô Mộc trong tay là được thiên lôi tẩy lễ, thật sự có cây có thể cao hơn vạn thước sao?
"Bang bang !"
Một tiếng kêu to xa xưa vang dội xuyên thấu thời không, khiến tâm thần Dịch Thư Nguyên thừa nhận trùng kích cực lớn.
Tưởng tượng cùng ngao du trong nội tâm cũng đến chỗ này dừng lại, mang theo tâm thần không an tĩnh dần dần trở về hiện tại.
Nhưng sau một khắc, khắc đao trong tay Dịch Thư Nguyên lần nữa hạ xuống, lúc này đã trở nên càng thêm thành thạo, mỗi một đao cũng hồn nhiên tự thành chỉnh thể, như du long múa lượn.
Không ngừng có mảnh gỗ vụn rơi xuống mặt bàn, trong quá trình này thậm chí ẩn hiện lôi quang, Dịch Thư Nguyên căn bản không thèm để ý tới, hắn muốn hoàn toàn viết ra khí phách trong lòng lúc này, tựu như lấy khắc đao làm bút!
Hôi Miễn đã rút về một góc bàn, quật cường trong lòng khiến nó không muốn chạy trốn khỏi án thư mà nép tới bên người Dịch Thư Nguyên, chết cũng muốn chống đỡ phụng bồi.
Vẻ ngoài Ô Mộc trong tay Dịch Thư Nguyên đã dần dần thay đổi.
Bốn góc trở nên mượt mà, thân thể trở nên thon dài, trên thân có nhiều hoa văn cân xứng, từ đầu đến cuối dường như một chiếc dây lưng tinh tế tỉ mỉ vờn quanh thân mộc.
Bây giờ Dịch Thư Nguyên bắt đầu sinh ra cảm giác mệt mỏi mãnh liệt, nhưng đã đến một bước này, cái loại cảm giác thành bại quyết định ở trong một lần hành động đã kịch chấn đến mức tâm thần rung rung.
Dịch Thư Nguyên dùng tay trái bắt lấy cổ tay phải, ổn định lại cánh tay bắt đầu run nhè nhẹ, đao khắc chẳng những đã như bút, càng giống như hóa thành một chuôi kiếm trong tay.
"Ầm ầm.....
Mơ hồ có tiếng sấm vang lên ở trên trời, Dịch Thư Nguyên giống như không nghe thấy, nhưng bên trong nội cảnh của hắn đồng dạng có tiếng sấm vang dội, giống như là thời điểm Kinh Trập lúc trước vậy.
Nhớ lại sự đáng sợ hôm ấy, cũng nhớ lại uy thế của sấm sét lúc trước.
Dịch Thư Nguyên hít sâu một hơi, vận hành pháp lực toàn thân, thậm chí cả chân khí, hai tay dùng lực ổn định đao khắc, cổ tay chậm rãi hạ xuống.
Hai hàng chữ viết dần dần hiện ra dưới đao khắc, nhưng theo văn tự càng lúc càng nhiều, Dịch Thư Nguyên đã hầu như kiệt lực, hai tay cũng không di chuyển được đao khắc nữa rồi, hai mí mắt cũng bắt đầu đập vào nhau, tựa như sau một khắc sẽ bất tỉnh.
Còn kém một bước!
Dịch Thư Nguyên bất chấp trong lòng, chẳng quan tâm đau đớn, hung hăng cắn đầu lưỡi một cái.
Trong chốc lát tinh thần chấn động, máu tươi chảy ra trong miệng, nổi lên huyền quang yếu ớt, bị Dịch Thư Nguyên một hơi nuốt xuống.
Đầu ngón tay lại sinh ra một cỗ khí tức huyền ảo, càng giống như sấm sét Kinh Trập hôm ấy, theo tưởng tượng Dịch Thư Nguyên lần nữa hiện ra ở trong đó, cũng làm cho đao khắc có thể lần nữa di chuyển.
‘Xích lạc chiêu âm ngự chập lôi.
Thủ trì kình thiên giá hải thôi.’.
Lúc một chữ cuối cùng hạ xuống, một đạo hoàng quang liền hiện lên từ bên trên mặt thước.
Tóc và quần áo Dịch Thư Nguyên bị chấn động bay lung tung, đao khắc trong tay chốc lát liền bị nghiền nát, mà một cây thước mịn nhẵn thon dài vẻ đoan chính lơ lửng trước mặt hắn trên thư án.
"Ầm ầm ùng ùng…”
Tiếng sấm lại một lần nữa vang lên, bên ngoài bắt đầu "Rầm rầm" đổ mưa.
Dịch Thư Nguyên hơi thở hổn hển, không hề chuyển mắt nhìn chằm chằm kiệt tác của mình, thần sắc trên mặt đã có chút không thể tin lại có chút không khỏi vui mừng, hắn thậm chí có thể cảm giác thước gõ trước mặt có linh tính hoạt động rất mạnh, dường như cũng tràn ngập vui sướng giống như người chủ nhân là hắn vậy.
Dịch Thư Nguyên thở hổn hển, vào trước lúc bị cơn mệt mỏi mãnh liệt của thân thể công hãm, nói ra câu nói sau cùng.
"Phù, phù, phù... Ngươi là thước gõ của ta, tên là: Ngọc Kinh!"
Ngọc Kinh, cũng là Ngự Kinh, nói xong một chữ cuối cùng, Dịch Thư Nguyên liền ngất đi.
Ông... !
Một loại khí tức trong chớp mắt bộc phát ra từ phía trên thước gõ, khí tức vô hình khuếch tán, khiến cho màn mưa ngoài kho sách cũng nhộn nhạo xuất hiện một màn gợn sóng.
"Tiên sinh ! tiên sinh ! ".
Hôi Miễn chẳng màng sợ hãi, kinh hô thoáng cái nhảy đến bên người Dịch Thư Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận