Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 265: Sông có biến trong mưa (1)

Thủy Thần sông Khai Dương vậy mà lại dung túng cho thủ hạ hấp thụ dương khí của phàm nhân? Hay là nói chút trình độ này thật ra vẫn không đáng coi vào đâu?
Trước không bàn tới những cái khác, chỉ riêng điểm này, Dịch Thư Nguyên đã hơi có chút cảm giác không tốt lắm đối với Thủy Thần của sông Khai Dương.
Sau khi nữ tử miêu tả kỹ càng một hồi lâu, Dịch Thư Nguyên và Hôi Miễn mới hiểu được khốn cảnh hiện giờ của nàng.
Bây giờ nàng vừa không có khả năng rời khỏi thủy vực Khai Dương, lại không cách nào hấp thu nguyên linh khí trong thủy vực Khai Dương, nữ tử cá chép không khác gì là rùa rơi vào trong hũ đang không ngừng tiêu hao chờ bị bắt.
Tuy rằng nữ tử cá chép cũng không phải là yêu quái hóa hình chân chính, nhưng bản thân nàng chắc chắn cũng có thực lực nhất định.
Nhưng bây giờ lại rơi vào tình trạng như thế, ít nhất nói rõ Thủy Thần sông Khai Dương này đã tu luyện năng lực đến cảnh giới nhất định rồi, Dịch Thư Nguyên biết rõ Thủy Thần này nhất định tuyệt đối liên kết rất sâu cùng với mạch nước.
Xem ra phương pháp nữ tử cá chép nói quả thật coi như là thích hợp nhất rồi.
"Ta sẽ thuận theo đường thủy đưa ngươi đến bến cảng Thừa Thiên Phủ, cho ta một chút đồ vật có thể đại biểu khí tức của ngươi, ta sẽ dùng nó để mê hoặc đối phương một chút."
Nghe Dịch Thư Nguyên nói như vậy, nữ tử liền cảm thấy trong lòng đại hỉ, sau đó nhìn lại toàn thân của mình, đồ vật đại biểu khí tức?
Nữ tử do dự một hồi, sau cùng lấy một sợi tóc từ trên đầu mình, đang nghĩ làm sao đưa cho Dịch Thư Nguyên, sợi tóc này liền tự mình bay lên, biến mất trong sương mù.
Sợi tóc này lập tức xuất hiện ở phía trên cây quạt, được Dịch Thư Nguyên nắm vào trong tay.
"Tên ngươi là gì?"
Nữ tử ở trong nước đứng dậy, thi lễ một cái với bầu trời.
"Ta họ Lục tên Vũ Vi, đa tạ tiên trưởng ra tay tương trợ, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của tiên trưởng?"
Lục Vũ Vi, tên rất hay!
"Ta họ Dịch, ừm, ngươi tạm thời nghỉ ngơi trước đi."
Dịch Thư Nguyên nói ra họ của mình, sau đó liền khép quạt xếp lại.
Thay vì nói hắn muốn đồ vật có khí tức của nữ tử để mê hoặc kẻ địch, không bằng nói hắn muốn thông qua khả năng thông linh để xác nhận lời nói của đối phương là thật hay giả.
Dịch Thư Nguyên nắm sợi tóc dài ở trong lòng bàn tay, nhắm mắt chìm vào yên tĩnh, khí tức của sợi tóc trong tay giống như trở nên nồng nặc lên, cảm giác mùi cùng với từng tia cảm xúc xa xôi ẩn chứa trong đó.
Trong thoáng chốc, Dịch Thư Nguyên tựa như có thể cảm nhận được nguyên khí dây dưa thời kỳ tân sinh, có yêu khí cũng có nhân hỏa khí, cuối cùng thai nghén sinh ra.
Thật lâu về sau, Dịch Thư Nguyên mở mắt, quả nhiên là nhi nữ do phàm nhân kết hợp cùng với yêu tu mà ra, cũng không hề cảm nhận được chút lệ khí rõ ràng nào trong đó.
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên kéo dài sợi tóc trong tay ra, đồng thời chụm mấy sợi thành một, chia làm mấy luồng, sờ nắn gì đó trong tay.
Hôi Miễn hiếu kỳ nhìn qua, nhưng lại không biết tiên sinh đang làm gì, một hồi lâu mới biết là tiên sinh đang tết thứ gì đó.
Sợi tóc này rất dài, còn dài hơn nhiều so với tóc của Dịch Thư Nguyên, cho nên hắn nhập lại không lo lắng không đủ, hơn nữa tay Dịch Thư Nguyên rất khéo, không tốn quá nhiều công phu, trong tay liền có một con cá con do tóc của nữ tử tết ra.
Hôi Miễn nhìn thấy màn này cũng đại khái hiểu rõ Dịch Thư Nguyên muốn làm gì rồi, xem ra tiên sinh thật sự muốn giúp con cá kia.
"Tiên sinh tết thật là đẹp mắt! Có thể tết cho ta một cái hay không?"
Nghe Hôi Miễn nói, Dịch Thư Nguyên lắc đầu.
"Cá dễ dàng, chồn quá phức tạp, ta thật sự không có bản lĩnh tết giỏi như vậy."
"Ài."
Có lẽ là bởi vì không tránh được bị đủ loại tác phẩm kiếp trước ảnh hưởng, Dịch Thư Nguyên rất có thiện cảm đối với tình yêu giữa người cùng với yêu quái.
Song phương kết hợp với nhau tất nhiên sẽ tồn tại lực cản cực lớn, đây cũng không phải là loại sự tình yêu quái hấp thu tinh nguyên, mà là sinh hạ ra cốt nhục chân chính.
Lục Vũ Vi tồn tại chính là minh chứng tốt nhất cho tình cảm của bọn họ.
Hơn nữa Dịch Thư Nguyên cũng nghĩ đến một điểm khác, bình thường mà nói, cho dù người thường cùng yêu tu thương nhau, cũng rất khó cùng sinh hạ ra con cái.
Tuy rằng yêu quái sau khi hóa hình cũng coi như là có được thân người, nhưng đây là trên cơ sở tu hành, cảm giác tồn tại của bản nguyên bản thân vẫn quá mạnh mẽ, tính chất của yêu quái khiến cho yêu không cách nào kết hợp cùng với con người, thông thường cố gắng cả đời cũng sinh không sinh hạ ra được hài tử.
Yêu quái muốn có hài tử cùng với con người, vậy trên lý luận yêu quái này cần đạt tới trình độ "Tu luyện thành người".
Không phải là dựa vào ham muốn cùng yêu quý đơn thuần, mà là có đau buồn thiết thực, cảm giác được tình cảm, có thể thông hiểu tình cảm lẫn nhau, có thể chân tình rơi lệ.
Đây chẳng phải là cái loại hoàn toàn biến từ yêu quái thành người ở trong lý giải của Dịch Thư Nguyên, nếu như muốn so sánh mà nói, mặc dù có khác biệt rất lớn, nhưng từ trên trình độ nhất định có thể tính là lấy phương thức của yêu tu, đạt tới gần cùng loại tiêu chí với tiên tu đạt tới "Chân nhân".
Chỉ bất quá loại yêu quái "Tu luyện thành người" này cũng không cần nhất định phải trải qua các giai đoạn, cũng chỉ có vào trên một chút hạng người "Ly kinh phản đạo" mới xuất hiện.
Đạo hạnh của mẫu thân Lục Vũ Vi là tuyệt đối không đơn giản!
Nhưng mấu chốt là, Dịch Thư Nguyên cảm thấy hết sức hứng thú đối với thân thế của Lục Vũ Vi, hoặc nói đúng ra là cảm thấy hết sức hứng thú đối với chuyện xưa của phụ mẫu nàng, nếu như không phải hiện giờ quả thật không phải lúc, hắn liền muốn truy vấn chi tiết trong đó.
Trong lúc trong đầu đang suy nghĩ, Dịch Thư Nguyên lần nữa mở quạt xếp ra, nhưng mà lần này là mặt khác.
Đặt con cá đen dùng tóc của Lục Vũ Vi tết thành lên trên mặt quạt xếp, thò tay nhẹ nhàng lướt nhẹ qua, pháp lực vận hành, con cá đen này cũng đã trở thành hình vẽ trên cây quạt.
Đã có tâm đắc từ lần Lục Vũ Vi nhảy vào trong quạt lúc trước, khi Dịch Thư Nguyên tự mình thi triển đối với vật chết liền lộ ra vẻ đơn giản thoải mái.
Sau đó Dịch Thư Nguyên lại lấy một cây bút từ trong tay áo, điểm xuống một chút nước chu sa, bôi bôi vẽ vẽ lên hình cá đen trên cây quạt.
Màu đen dần dần bị bôi thành màu đỏ, sau khi phác họa hình thái nguyên vẹn, cái loại cảm giác dùng tóc tết lại cũng càng lúc càng mờ nhạt, chỉ là màu sắc có chút hơi đỏ.
Nhưng Dịch Thư Nguyên đưa tay ngả vào mặt khác cây quạt, bên trong liền lập tức hạ xuống một đám nước, đây là nước sông Khai Dương hấp thụ trước kia.
Dịch Thư Nguyên vung chút nước này lướt đến trên hình cá vừa vẽ xong, nước lập tức dung hợp vào trong quạt, giống như là tưới lên phía trên thủy mặc, khiến cho bức họa có chút mông lung, màu sắc cũng tan ra từ trong sương mù.
Bên trong một mảnh mông lung, có một con cá chép đang du động, ngay cả sắc thái cũng trở nên hơi phai nhạt, đúng như là con cá chép lúc trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận