Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 363: Hồ lớn sinh bạch long (1)

Giờ phút này chính là chập tối, thân hình Dịch Thư Nguyên hóa nhập trong gió, dán trên mặt nước ngao du, trong tầm mắt là trời chiều chiếu vào trên nước, xa gần đều có thuyền đánh cá đang trên đường trở về nhà.
Trong sử sách, diện tích thuỷ vực Hồ Trường Phong chỉ có sáu thành ở cảnh nội Trường Phong Phủ, cả hồ vực sáp vào một phủ hai châu, từ đó cũng có thể lốm đốm thấy được mức độ rộng lớn của nó.
Hiện nay cho dù chưa khôi phục tới trình độ trước kia, nhưng Hồ Trường Phong đã vô cùng khoa trương, Dịch Thư Nguyên ở đây cũng là liếc mắt không nhìn thấy biên giới.
Cũng không biết bao nhiêu người bây giờ đều dựa vào trên nước để sinh hoạt kiếm cơm.
Có đôi khi năng lực thích ứng của người rất yếu, có lẽ chỉ là một chút khí hậu không thích ứng liền có thể mất đi hơn phân nửa mạng.
Nhưng có đôi khi năng lực thích ứng của người lại rất mạnh, bốn năm trước lúc rất nhiều người biết được ruộng đồng không thể khôi phục, bao nhiêu người sụp đổ khóc lớn, bây giờ lại có không ít người cuộc sống không hề kém.
Dịch Thư Nguyên biến thành gió càng dán càng gần mặt hồ, thân hình dần dần hiển hóa ra, thò tay đụng vào mặt nước, tạo ra từng đợt bọt nước.
Sau một khắc, Dịch Thư Nguyên tựa như từ trong gió rơi vào trong nước, thân hình giống như một con cá bơi dán gợn nước mà đi.
Bên trong ánh trời chiều, Dịch Thư Nguyên cũng không ngự thủy mà đi, nhưng mà nước chảy xung quanh lại tựa như sát cánh không bỏ.
Thời gian dần trôi qua, bên trong nước chảy mơ hồ lộ ra một cái hư ảnh thon dài màu trắng.
Lân cùng với làn da bề ngoài gặp nước mà sinh, râu với môi trước theo sóng mà dài;
Mắt và màng nhĩ sinh ra nổi lên ánh sáng nhạt trên hồ nước, trên trán nhỏ hình như có thước mộc thai nghén trong đó;
Tứ chi dán vào thân thể ngũ trảo cùng triển, hình thể phát triển phá áo mọc đuôi.
Nếu như có người ở trên không trung nhìn xuống mảnh thuỷ vực Hồ Trường Phong lúc này, sẽ phát hiện dưới mặt nước chiều tà chiếu tới, có một con bạch long thon dài đang dạo chơi trong nước.
Khi thì quanh quẩn một chỗ, khi thì bơi rất nhanh xuyên qua dưới đáy một chút thuyền đánh cá.
Không phải thuần túy Tiên Thuật biến hóa ra, càng là ứng với thủy trạch tinh khí mà sinh, là Bạch Long Biến!
Biến này hoàn thành, Dịch Thư Nguyên biến thành bạch long không khỏi há mồm ngâm khẽ.
"Ngang !"
Một tiếng rồng ngâm trong trẻo phát ra từ trong hồ, âm thanh xuyên thấu mặt hồ vang vọng tới các nơi, cũng truyền về phía chân trời.
Bầu trời chập tối, giờ phút này mây mưa hội tụ, không có lôi vang cũng không có sét đánh, chỉ một lát sau, mưa nhỏ nhẵn mịn liền từ trời rơi xuống.
"Tí tách tí tách."
Mưa rơi không hề mãnh liệt, nhưng cũng chầm chậm từ mưa phùn trở nên lớn hơn một chút, khiến cho cả mặt Hồ Trường Phong hóa thành một mảnh mông lung.
Lúc này Hôi Miễn đang từ trên bờ chạy tới bên hồ, nhìn thấy trời bắt đầu mưa, không khỏi bước nhanh hơn, nó giẫm lên mặt nước vài cái nhảy ra hơn mười trượng, sau đó nhảy xuống nước mang theo một cỗ nước chảy.
Chỉ là đợi Hôi Miễn hào hứng trở lại địa phương cũ, sau khi tách ra một mảnh thủy thảo liền đột nhiên cả kinh, bởi vì thân ảnh quen thuộc nguyên bản kia đã không còn ở đó nữa.
Không thấy tiên sinh nữa!
"Tiên sinh? Tiên sinh…"
Hôi Miễn thoáng cái cấp bách, tiên sinh đi đâu rồi? Khí tức tiên sinh vô hình, nó trong lúc nhất thời cũng căn bản không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hôi Miễn tìm ở lân cận quanh đó hồi lâu, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích Dịch Thư Nguyên như cũ.
"Tiên sinh !"
Hôi Miễn hô to một tiếng trong nước, ngoại trừ xuất hiện một chút bong bóng khí, tiếng kêu dưới nước đã trở nên không rõ truyền xa xa ra ngoài.
Sau khi đợi ở chỗ cũ một lúc, Hôi Miễn bắt đầu tìm kiếm khắp nơi ở dưới nước.
Không thể không nói Hồ Trường Phong thật sự rất lớn, dưới đáy nước thì càng là tựa như to đến vô biên vô hạn, Hôi Miễn tìm thật lâu, đến cả thuỷ vực hoàn toàn lạ lẫm, nhưng vẫn không có tung tích Dịch Thư Nguyên.
Thậm chí dưới nước u ám đột nhiên để cho Hôi Miễn cảm thấy có chút kinh khủng, nó liền nhanh chóng nhằm tới phía mặt nước, sau đó đầu phá mặt nước nhô lên.
Giờ phút này cho dù trên mặt hồ cũng đã tối xuống, khắp nơi đều có nước mưa, tiếng mưa rơi cũng che mất hết thảy ầm ĩ, trên mặt nước càng là không còn thuyền đánh cá gì cả.
"Tiên sinh ! ".
Hôi Miễn bối rối mà hô một tiếng trên mặt nước, nhưng ngoại trừ tiếng mưa rơi ra thì không nhận được bất luận tiếng đáp lại nào.
"Ào ào."
Một trận tiếng nước để cho trong lòng Hôi Miễn vui vẻ, lại nhanh chóng chui trở về dưới nước, đã thấy một đám cá đang bơi tán loạn.
"Các ngươi có nhìn thấy tiên sinh không?"
Hôi Miễn thì thầm một câu, cảm xúc trở nên có chút thất lạc, sẽ không có chuyện tiên sinh không đợi nó liền đi.
Chẳng lẽ đã xảy ra việc gì nguy hiểm?
Không thể nào, tiên sinh lợi hại như vậy!
Vào ngay lúc này, một cỗ khí tức đè nén hiện ra ở xung quanh, mơ hồ tựa như có vật gì đáng sợ đang tiếp cận, khiến cho Tiểu Hôi trôi nổi ở dưới nước thoáng cái toàn thân cứng ngắc.
Đây là cảm giác gì, cái này, cái này không phải là…
Hôi Miễn rúc ở dưới nước, thu liễm hết thảy khí tức, giống như là một con động vật nhỏ ngâm trong nước, giả bộ hôn mê, thậm chí còn di chuyển theo nước chảy qua lại.
Một cái râu bạc trắng thật dài theo gợn nước bay tới cách bên người không xa, Hôi Miễn híp mắt mở ra một cái khe hở, tâm thần lập tức nhấc tới cổ họng.
Râu rồng!
Thời gian dần trôi qua, một cái bóng trắng khổng lồ hiện ra ở thuỷ vực xung quanh, Hôi Miễn thậm chí có thể cảm giác được một đôi mắt rồng đáng sợ đang nhìn mình.
Tiên sinh nhanh tới cứu ta!
Hôi Miễn hò hét trong lòng.
"Thu liễm khí tức không tệ, nhưng mà ngươi đang tìm tiên tu trong hồ kia sao?"
Giọng nói trầm thấp lại có vài phần trong trẻo của bạch long quanh quẩn, khiến cho người nghe cảm thấy hơi có vẻ trung tính.
Mà Hôi Miễn nghe tiếng nói lại càng không phản ứng chút nào, tựa như chính là một con chồn chết, ngay cả tim cũng ngừng đập.
"Ha ha ha, tiên tu kia không có người hộ pháp, đã bị ta ăn rồi, ta thấy ngươi nguyên khí cũng dồi dào, đúng lúc làm một bữa ngon."
Tiếng nói vừa mới rơi, con rồng liền há miệng nuốt tới phía Hôi Miễn.
Lần này Hôi Miễn không giả bộ được nữa.
"A ! ".
Hôi Miễn hét lên một tiếng, ngự thủy phi nước đại chạy, vừa chạy còn vừa hô.
"Ta không tin đâu, chỉ bằng ngươi còn muốn ăn tiên sinh? Ta mới không tin, ta không tin ! ".
Nhưng cho dù Hôi Miễn ngự thủy rất lợi hại, ở bên trong nước làm sao có thể chạy trốn khỏi giao long được, bóng trắng khẽ động liền đến sau lưng Tiểu Hôi.
Chỉ là Hôi Miễn trong lúc tuyệt vọng, lại phát hiện mình không bị nuốt vào trong miệng rồng, ngược lại bị đầu rồng đưa lên trên đỉnh đầu, rơi xuống trên đầu nó, bị bạch long đưa theo bơi về phía trước.
Nhưng lúc này Hôi Miễn nào có lòng này, ngoại trừ hoảng chính là loạn, nào có chút tỉnh táo nào đáng nói, chỉ ở trên kia hét lên.
"A ! a ! tiên sinh tới cứu ta !"
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha."
Dịch Thư Nguyên nhịn không được cười ra tiếng, mới đầu còn kiềm chế một chút, về sau tiếng cười lại càng lúc càng lớn.
"Kêu ngươi đừng chạy lung tung rồi mà!"
Hôi Miễn biết rõ Dịch Thư Nguyên ở vào thời điểm tu hành mấu chốt, nhưng lại không biết loại chi tiết Bạch Long Biến này, cho nên bị hắn lừa gạt một cách hoàn mỹ.
Nghe tới câu này, tiếng thét chói tai dưới nước im bặt mà dừng, Hôi Miễn bị dọa gần chết rốt cuộc phản ứng lại, trên mặt lộ ra vui mừng.
"Tiên sinh! Tiên sinh ngài biến thành bạch long rồi!"
Sau đó Hôi Miễn lại cầm lấy lông trắng trên đầu rồng không ngừng dùng móng vuốt nắm, túm loạn long lân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận