Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 483: Đồng môn (1)

Sau khi trải qua một lần thành đan, lại nhìn đan dược trong tay, trong lòng của Dịch Thư Nguyên đã tăng thêm một tầng hiểu rõ về đan thuật.
Cũng hiểu được may là hắn không tham, nếu như thật sự muốn chờ đến cực hạn của đan liệu mới thành đan, đoán chừng năm viên còn lại cũng sẽ bạo.
Dịch Thư Nguyên không có ý định thu hồi viên đan dược, mà lại đổ ra thêm một viên, hai viên đan dược trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ, hô ứng lẫn nhau.
Sau một khắc, hai viên đan dược lơ lửng bay lên, cũng không phải muốn chạy, mà là bay về phía Hoàng Hoành Xuyên và Tùng ông.
"Nhị vị vất vả hỗ trợ Dịch mỗ luyện thành lô đan, mặc dù đan này không tính là trân phẩm, nhưng cũng coi như không thấy nhiều, xin hãy nhận lấy!"
Hắn mượn nhờ bảo địa Khoát Nam Sơn, người ta cũng đã xuất lực không nhỏ, tuy rằng hai bên quan hệ không tệ nhưng vẫn cần đáp tạ một chút.
"Cái này…quá quý trọng."
Tùng ông có chút không dám thò tay chạm tới viên đan dược lơ lửng trước mặt, Hoàng Hoành Xuyên lại nở nụ cười trực tiếp cầm đan dược vào trong lòng bàn tay.
"Vậy Hoàng mỗ từ chối thì bất kính rồi, tuy rằng hiện giờ cũng không cần tới, nhưng ở trong tay ngày khác nhất định có chỗ hữu dụng!"
"Tùng lão không cần phải khách khí, đan chính là vật gần đạo, sẽ có trợ giúp rất nhiều với ngươi."
Nghe Dịch Thư Nguyên nói như vậy, Tùng ông cẩn thận dùng hai tay nâng niu viên đan dược đã mất đi sự ràng buộc của Dịch Thư Nguyên, lão thấy viên đan dược trong tay hình như khẽ rung động, nhanh chóng thi pháp phong bế.
"Nếu như để đan dược chạy mất, chưa hẳn có thể tìm trở về được đâu nhé!"
Dịch Thư Nguyên nói đùa một câu, Tùng ông lại trịnh trọng gật đầu, cẩn thận cất kỹ đan dược, lão vừa thể ngộ qua lôi kiếp lại nhận được tiên đan, bây giờ lòng tin đã khác biệt với trước kia.
Thấy Dịch Thư Nguyên nhìn chính mình, Tào Ngọc Cao vội vàng nói.
"Ta không cần đâu, cũng không giúp đỡ cái gì."
Dịch Thư Nguyên nhếch miệng, vốn cũng không có ý định cho ngươi, nhưng lời ra khỏi miệng lại là một câu khác.
"Tào thần tướng đã từng đi qua thành Nguyệt Châu chưa?"
Tào Ngọc Cao lắc đầu, đưa lệnh bài bạch ngọc trong tay cho Dịch Thư Nguyên.
"Chưa từng đi qua, đang muốn cùng Dịch tiên sinh đi nhìn xem."
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, vừa tiếp ngọc bài vừa nhìn Hôi Miễn trên đỉnh đầu Thạch Sinh.
"Hôi Miễn, ngươi dẫn Tào thần tướng đi tới thành Nguyệt Châu quan sát Tư Tử Xương trước, ta phải về nhà một chuyến, sau đó lại đi thành Nguyệt Châu."
"Tiên sinh, bây giờ đi luôn sao?"
"Dĩ nhiên là đi trước nhìn xem cho thỏa đáng."
Hôi Miễn cũng không nhiều lời, trực tiếp nhảy từ đỉnh đầu Thạch Sinh tới trên vai của Tào Ngọc Cao, kết quả vừa đứng vững toàn thân lập tức khẽ run, bộ lông trên người xù hết cả lên.
"Ha ha ha ha ha, Hôi tiền bối mập rồi!"
Thạch Sinh đứng bên cạnh nở nụ cười, Tào Ngọc Cao vội vàng động thần niệm thu liễm khí tức, Hôi Miễn cũng thi pháp, đám lông xù trên người mới khôi phục lại.
"Cười cái rắm! Tào thần tướng, chúng ta đi!"
Tào Ngọc Cao chắp tay tới đám người Dịch Thư Nguyên.
"Vậy Tào mỗ cáo từ trước, Dịch tiên sinh, chúng ta gặp lại ở thành Nguyệt Châu!"
Đám người Dịch Thư Nguyên đáp lễ, Tào Ngọc Cao hóa thành một đạo thần quang bay thẳng đến phía thành Nguyệt Châu.
Nhìn thần quang đi xa, Dịch Thư Nguyên xòe quạt xếp quét về phía sau, lò đan đang hừng hực lò lửa biến mất, trên mặt quạt lại xuất hiện một chiếc lò đan nho nhỏ.
"Ài ài ài sư phụ, bảo bối ngài đã đáp ứng cho con đâu rồi!"
"Gấp cái gì, còn chưa có luyện xong."
Sau khi an ủi Thạch Sinh một câu, Dịch Thư Nguyên cũng chào từ biệt với hai vị trong Khoát Nam Sơn.
"Nơi đây đã xong việc, Dịch mỗ cáo từ trước, huống hồ bây giờ Tùng lão nhất định cũng đang gấp trở về bế quan đi, ta không quấy rầy nữa rồi, ngày khác có cơ hội lại gặp!"
"Vậy ta cũng không tiễn tiên sinh nữa!"
"Lão hủ quả thật đã gấp khó dằn nổi, cũng muốn đi trước một bước rồi!"
Ba người hành lễ tạm biệt, một người cưỡi gió đi về thôn phía tây, một người trực tiếp trở về chỗ bản thể cổ tùng.
Chỉ còn lại Sơn thần Hoàng Hoành Xuyên đứng im tại chỗ, xòe tay ra nhìn qua tiên đan, lại nhìn về phía Dịch Thư Nguyên rời đi, lần này coi như đã được mở rộng tầm mắt.
Sau đó hóa thành một đạo sương mù độn xuống dưới mặt đất, biến mất không thấy.
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên đã rời đi mấy ngày, may mà chập tối hôm nay cuối cùng đã trở về, làm cho cao thấp Dịch gia thở ra một hơi.
Một cái lý do thuận đường đi một chuyến tới huyện Nguyên Giang đã làm cho mọi người trong nhà tin phục.
Trên bàn cơm tối, thức ăn phong phú như trước, Dịch Bảo Khang vừa mới động đũa lại tiếp tục mở miệng oán trách.
"Huynh trưởng, ngươi cũng đã một kiện tuổi rồi, lần này trở về đừng chạy khắp nơi nữa, chúng ta cũng không thiếu một đôi đũa một cái bát, ngươi ở quê tìm người bạn già sống, so với cái gì cũng thoải mái hơn, hôm khác…."
"Phụt, khục khục khục khục."
Dịch Dũng An vừa ngậm một ngụm nước canh trong miệng bỗng phun ra, sau đó là không ngừng ho khan, may mà chỉ phun lên đống xương trên bàn, không có dính vào đồ ăn.
Dịch Bảo Khang đang nói lại bị nhi tử cắt ngang, lập tức trừng mắt nhìn qua.
"Ăn cơm thì ăn cho đàng hoàng, còn ra thể thống gì nữa?"
"Khục khục khục, phụ thân khục khục, nếu như đại bá tìm bạn già, vậy mẹ góa con côi và lão thái thái trong thôn ngoài thôn mười dặm tám hương không phải sẽ phát điên sao?"
Lý thị bên cạnh cũng che miệng cười trộm.
Triệu thị lại dùng chiếc đũa gõ đầu nhi tử một cái, đồng thời cũng nghiêm túc quan sát Dịch Thư Nguyên.
"Ai nói đại bá phải tìm mẹ góa con côi hay lão thái thái? Với dung mạo của đại bá, thân thể vừa vững lại khỏe, tìm quả phụ 40 - 50 cũng không quá phận đi?"
Triệu thị càng nhìn càng thấy đại bá thật trẻ tuổi, không hề giống với lão nhân thất tuần.
"Hoặc là, quả phụ hơn 30 cũng không phải không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận