Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 130: Chết cũng chưa hết (2)

Bên trong Âm ti, toàn bộ linh hồn vừa chết của huyện Nguyên Giang hoặc là được Âm sai các lộ mang đến, hoặc là do thổ địa một phương đưa tới, những thứ quỷ hồn này trên cơ bản cũng không cần Thành Hoàng phải xử lý, định đoạt thiện ác phần lớn là do Phán Quan trực tiếp phán quyết.
Khắc biệt với cái loại bầu không khí đầy hương khói vờn quanh lúc Dịch Thư Nguyên tới thăm, thứ những quỷ hồn bị đưa đến Âm ti cảm nhận được là một bầu không khí uy nghiêm mà kinh khủng.
Toàn bộ phạm vi bên trong Âm ti dầy đặc âm khí, càng giống như thủy chung có sương mù nhàn nhạt ở xung quanh, từ sau khi đi qua Quỷ Môn Quan, khắp nơi đều có Âm sai, hơn nữa quỷ hồn trong mắt phần lớn đều cực kỳ hung ác.
Kiến trúc Âm phủ cao lớn dị thường, ốc cao phi lăng, giống như quái vật to lớn trấn áp tâm hồn, tạo thành cảm giác áp bách tâm lý cực lớn cho quỷ hồn.
"A !"
"Ách !"
"Về sau ta không dám nữa, a! ".
Tiếng thét cùng rú thảm mơ hồ vang lên ở phương xa, càng có thể nhìn thấy mỗi một lần rú thảm đều có ánh sáng lạnh mơ hồ đáng sợ hiện lên, hiển nhiên là có quỷ hồn đang phải chịu hình phạt.
Bất luận là cao thủ võ công hay là tiểu thương bình thường lúc trước, giờ phút này đám quỷ hồn Cổ Vân Thông đã sớm không có uy phong gì nữa, từng kẻ đều trở nên nơm nớp lo sợ bất an.
Lúc một đám quỷ hồn theo Âm sai đi đến một chỗ ngoài điện, liền bị Âm sai ở cửa ngăn lại.
"Đứng lại, chờ ở đây!"
Đại điện này cao lớn dị thường, chỉ là cửa đã cao tới mấy trượng, quả thực còn hơn cửa thành huyện Nguyên Giang.
Trong lúc đứng xếp hàng chờ đợi Phán Quan tuyên án, rất nhiều quỷ hồn đều lo sợ bất an, ngẩng đầu nhìn về phía tấm biển của đại điện, phía trên là bốn chữ to ! Thưởng Thiện Phạt Ác” cùng với ánh sáng âm u lóe lên và âm khí vờn quanh.
Bày biện bên trong điện thật ra có chút giống công đường bản phóng đại, nhưng mà trên chi tiết lại có rất nhiều khác biệt, hai bên đứng không ít Âm sai tướng mạo hung ác.
Trong hành lang có một cái bàn cực lớn cùng một cái ghế khổng lồ, nhìn qua quả thực giống như một mảnh đình cùng nhà nhỏ, chỉ là giờ phút này lại không có người ngồi.
So sánh xuống, bên cạnh chủ tọa còn có một cái bàn đầu rất dài, tuy rằng cũng rất quái dị nhưng mà ít nhất trên mặt lớn nhỏ không tính là quá khoa trương, mà người ngồi phía sau cái bàn kia đúng là Văn Phán Quan.
Giờ phút này Văn phán đang xem ghi chép về quỷ hồn cuối cùng bản địa huyện Nguyên Giang hôm nay.
"Lý Phúc Hữu, hưởng thọ 68 tuổi, bình sinh không có sai lầm lớn cũng không có đại đức, âm thọ 12 năm, dẫn đi đi."
"Tạ Phán Quan đại nhân!"
Quỷ hồn lão ông hành lễ gửi tới lời cảm ơn, bị Âm sai dẫn rời đi.
Văn phán gật đầu, sau đó nhìn ngoài cửa nói.
"Đều dẫn tới đi."
Âm sai ngoài cửa cho vào, đám quỷ Cổ Vân Thông cẩn thận đi vào, hoàn cảnh uy nghiêm lại vô cùng đáng sợ này, khiến cho một đám quỷ hồn nhịn không được rúc vào một chỗ.
Trong giữa đại điện, thần án cùng cái ghế cực lớn phía trên càng mang cho đám quỷ áp lực tâm lý cực lớn, ngoài ra bắt mắt nhất chính là chiếc án thư thật dài bên cạnh, phía trên đặt đầy thư tịch cùng thẻ tre, còn có một Phán Quan râu dài cầm bút đang nhìn bọn họ nhưng không nói gì.
Sau một khắc, một người nữ tử mặc áo trắng dưới sự dẫn dắt của một tên Âm sai ở đây đi tới.
"Là ngươi!"
Sau khi Cổ Vân Thông nhìn thấy nữ tử bạch y liền bị dọa sợ, theo bản năng liên tiếp lui về phía sau, rồi lại bị Âm sai một bên ngăn trở.
Văn phán phía trên lộ vẻ cười lạnh.
"Cổ Vân Thông, mặt mũi của ngươi cũng thật là lớn, Thành Hoàng đại nhân sẽ đích thân qua để hỏi chuyện của các ngươi."
Cũng vào tại thời khắc này, ngoài điện phảng phất có âm thanh gì đó đang tiếp cận.
"Đông" "Đông" "Đông"...
Ngoại trừ Hà Hân ra, một đám quỷ hồn kinh hoảng mà nhìn về phía ngoài điện, chỉ thấy bên trong âm khí mông lung, mơ hồ có kim quang nương theo một thân ảnh khổng lồ đang tiếp cận, mỗi khi thân ảnh này hạ bước, mặt đất cũng theo đó chấn động, mang đến cảm giác áp bách rất mạnh.
Một cỗ mùi đàn hương nồng đậm mang theo âm thanh cũng càng lúc càng rõ ràng.
Thành Hoàng gia!
Tất cả đám quỷ hồn cũng đã minh bạch người tới là ai, thân ảnh kia giống như là tượng thần cực lớn trong miếu sống lại vậy, từng bước một đi đến ngoài điện, nguyên lai đại điện này sở dĩ cao lớn như vậy, là vì để dung nạp Kim Thân của Thành Hoàng thông qua.
Lúc Thành Hoàng đi ngang qua một đám quỷ hồn nhỏ bé, một cỗ sợ hãi run rẩy nguồn gốc từ sâu trong linh hồn để cho hình thái rất nhiều quỷ hồn bất ổn, Cổ Vân Thông càng là nửa người trên dưới lại bị tách ra.
Thân thể khổng lồ của Thành Hoàng đi đến chủ tọa, chậm rãi ngồi xuống, một đôi mắt âm khí cùng thần quang quấn quanh, như tinh thần lại như hắc động, đảo qua quỷ hồn trong điện, làm cho bọn họ không khỏi cảm thấy trong lòng siết chặt lại, ngay cả Hà Hân cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
"Đều đến rồi? Rất tốt!"
Thành Hoàng vừa mở miệng, giọng nói tựa như chấn động toàn bộ đại điện đều hơi run run, lại tựa như chỉ là nội tâm rất nhiều quỷ hồn chấn động.
Sau đó Thành Hoàng nhìn về phía nữ tử bạch y kia, quả nhiên, hồn thể của nàng ngưng thực, âm khí tràn đầy, xem ra là Dịch tiên sinh lại bí mật giúp nàng một tay, để cho nàng thoát ly khả năng hóa thành lệ quỷ.
"Hà Hân."
Hà Hân nhanh chóng đáp lại.
"Có tiểu nữ!"
"Mặc dù ngươi chết thảm tha hương, nhưng sau khi chết lại được cao nhân tiên đạo che chở, coi như là có cảnh ngộ khác, bây giờ hồn thể cô đọng, nếu đầu thai cũng sẽ có một cái khởi điểm thật tốt, phán ngươi mượn nâng hương đài Âm ti báo mộng cho người nhà nói ra tình huống, tìm thi cốt về hưởng tế tự, âm thọ 21 năm."
Hà Hân thở dài một hơi, hành lễ về phía Thành Hoàng cao lớn phía trên.
"Đa tạ Thành Hoàng đại nhân!"
"Ừ, đi xuống đi."
Thành Hoàng quét tầm mắt về phía đám người Cổ Vân Thông, một đám quỷ hồn bất luận đời trước có bao nhiêu khả năng nhẫn nại, giờ phút này tất cả đều lộ ra vẻ chật vật, trong mắt Thành Hoàng, hồn thể của bọn họ đều có chút vặn vẹo.
"Cổ Vân Thông."
"Có, có tiểu nhân!"
Cổ Vân Thông rụt thân thể lại, nơm nớp lo sợ cúi đầu không dám nhìn Thành Hoàng, hai cánh tay chăm chú giữ lấy nửa người dưới hầu như muốn tróc ra, vào lúc này đau khổ bị cắt ngang lưng hình như lại bắt đầu tăng cường, khiến cho gã nhịn không được muốn hít sâu.
"Hừ, chuyện của ngươi không cần ta nhiều lời, ngươi cũng tự rõ ràng, bởi vì đủ loại tội nghiệt của ngươi, mỗi ngày phải chịu mười sáu hình phạt, bị đả hồn tiên đánh bảy cái, 30 năm không ngừng, ác uế không hết không được siêu sinh!"
Hình phạt 30 năm quả thật rất dài, nhưng mà đây là ở thời gian nội bộ Hình Ngục Ti, bởi vì Hình Ngục Ti tự có quy tắc của mình, ngoại trừ thời gian bản thân khác với ngoại giới, còn để cho quỷ hồn có một loại ảo giác thời không.
Cho nên thường là sau khi quỷ hồn trải qua các loại hình phạt đau khổ một thời gian dài ở bên trong, khi trở ra, thời gian bên ngoài lại không hề trôi qua lâu như trong tưởng tượng vậy, nhưng đối với chính quỷ hồn mà nói, thời gian dài đằng đẵng chịu phạt này là thật sự.
Giờ phút này Cổ Vân Thông vừa nghe mình phải muốn đối mặt với hình phạt đáng sợ suốt 30 năm, lập tức bị dọa đến liên tục thét lên.
"A? Thành Hoàng đại nhân, tiểu nhân đã biết sai rồi, khi còn sống tiểu nhân đã chịu hình phạt cắt ngang lưng, đã trải qua đau khổ cực đoan, cầu Thành Hoàng đại nhân khai ân !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận