Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 104 - Chất vất




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi kết thúc lớp học buổi sáng, các cán bộ vẫn chưa thể về, bởi vì buổi chiều còn phải báo cáo tình hình triển khai công tác hội phụ nữ của công xã mình. Mọi người lấy phiếu ăn nội bộ do hội phụ nữ ở đây phát để đi ăn ở nhà ăn của cơ quan huyện.
Đây là chuyện khiến mọi người vui nhất, đồ ăn ở nhà ăn của cơ quan huyện phải ngon hơn nhà ăn công xã rồi, lại còn có bánh ngô và canh chua nữa. Mọi người cắn một miếng bánh ngô, uống một ngụm canh chua, cả người liền bừng bừng sức sống.
Đến cả Tô Mạn lúc trước không thích ăn đồ ăn của thời này cũng hiếm hoi ăn được một bữa thơm ngon.
Xung quanh cô là một nhóm các cô gái đang ríu rít nói chuyện. Tô Mạn đã qua cái tuổi tán dóc với các cô gái rồi. Bởi vì trải nghiệm có phần khác biệt, năm mười mấy tuổi, cô cũng không được hoạt bát như thế này nên cô không thích nói chuyện với họ lắm, chỉ là thỉnh thoảng mới nói một câu để mọi người không đến nỗi cảm thấy cô lạnh nhạt với họ.
“Đồng chí Tô Mạn, chị lợi hại thật đấy, được chủ tịch Nhậm tuyên dương đích danh luôn.”
Tô Mạn cười nói: “Đây là nhờ vào sự cố gắng của tất cả các đồng chí ở công xã.”
“Nhưng chủ tịch Nhậm chỉ khen chị thôi. Chị không biết chủ tịch Nhậm bình thường nghiêm khắc đến cỡ nào đâu, hiếm khi khen ai lắm. Rất nhiều người đều sợ cô ấy. Nghe nói hồi trước chủ tịch Nhậm không làm ở hội phụ nữ mà làm ở phòng chính trị, nhưng chồng cô ấy là bí thư huyện ủy của huyện ta, để tránh rắc rối mới sang làm việc ở hội phụ nữ. Sau khi sang đây đã chỉnh đốn lại hội phụ nữ, rất nhiều người bị cho nghỉ.”
Tô Mạn thầm nghĩ cô thích kiểu lãnh đạo nghiêm khắc với công việc và có yêu cầu cao như vậy. Điều này chứng tỏ tổ chức sẽ có triển vọng trong tương lai.
Nếu đổi lại là một người chỉ biết ăn không ngồi rồi, nghĩa là tổ chức chức này đang trên đà đi xuống. Chính vì vậy, cô vui vẻ uống một ngụm canh chua. “Lãnh đạo yêu cầu càng cao với chúng ta thì chứng tỏ không gian tiến bộ của chúng ta càng lớn. Các đồng chí, công việc của hội liên hiệp phụ nữ rất đáng để làm.”
“...” Trạng thái tâm lý tốt thật đấy.
Lại có người nói: “Vương Phương bị chủ tịch Nhậm điều đi, biết tại sao không?”
Tô Mạn nói: “Không biết, nhưng chủ nhiệm Tiết có vẻ rất bảo vệ cô ta.”
“Đúng vậy, chủ nhiệm Tiết là dì ruột của cô ta, chủ nhiệm Tiết không có con gái nên đối xử với cô ta như con gái. Có điều cô ta làm việc không được, thường đi lượn cửa hàng trong giờ làm việc, bị chủ tịch Nhậm bắt được nên đã điều đến công xã rồi.”
Tô Mạn gật đầu, thầm nghĩ người ta ở công xã vẫn chứng nào tật nấy thôi.
Có người nhắc nhở cô: “Đồng chí Tô Mạn, tôi thấy lần học tập tới cô đừng đến nữa, chủ nhiệm Tiết thật sự để ý đến cô rồi. Dù sao chuyện học tập này cũng không phải chuyện quan trọng gì.”
“Không sao, nhận được sự quan tâm của lãnh đạo cũng là một việc tốt.”
“...”
Việc báo cáo công tác vào buổi chiều hoàn toàn thuận lợi.
Tất cả các công xã đều lần lượt báo cáo tình hình công tác hội liên hiệp phụ nữ của công xã mình.
Tất nhiên công xã Bắc Hà là nơi báo cáo tình hình công việc nhiều nhất. Đặc biệt, Tô Mạn còn liệt kê được số liệu, ví dụ như đã giúp bao nhiêu hộ dân, đã nhận được phản hồi tốt của bao nhiêu nhà, còn bao nhiêu nhà đang trong diện theo dõi và bao nhiêu nhà cần sự giúp đỡ để các lãnh đạo huyện có thể hiểu được số lượng của công xã Bắc Hà một cách trực quan.
Tô Mạn còn vẽ ra một biểu đồ đường trên tờ giấy trắng, đường nét nhấp nhô đã thể hiện rất rõ nét thành quả công việc của công xã Bắc Hà. Biểu đồ đường cũng là một cách biểu đạt rất mới mẻ.
Chủ tịch Nhậm lập tức bảo thư ký của mình gặp Tô Mạn để học hỏi cách làm này. Và định sẽ yêu cầu các đồng chí hội liên hiệp phụ nữ của các công xã khác cũng học theo, sau này báo cáo công việc cứ thế mà làm, rõ ràng hơn cách biểu đạt bằng chữ nhiều.
Đại diện đi học của tất cả các công xã: “...” Công xã Bắc Hà, các vị chạy nhanh như thế là vì không muốn có chiến hữu cách mạng, bởi vì các vị đã bỏ rơi chiến hữu ở lại phía sau rồi!
Sau khi nghe Tô Mạn báo cáo tình hình công tác xong, chủ nhiệm Tiết nghiêm khắc nói: “Đồng chí Tô Mạn, số liệu này có chính xác không? Theo như tôi được biết, số lượng người của hội phụ nữ công xã không nhiều, số liệu nhiều như này phải cần bao nhiêu nhân lực để làm chứ. Không thể vì làm cái này mà làm lỡ chuyện chính, cũng đừng vì muốn thể hiện mà bịa ra số liệu để đối phó với huyện. Chúng ta làm công tác hội phụ nữ phải có căn cứ, không được ăn nói lung tung.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận