Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 306 - Quan tâm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này Lý xuân Hoa mới hừ một tiếng, đi vào phòng học lời thoại. Đội biểu diễn của các bà nhận được thông báo, vào thời điểm mùng một tháng năm phải đi vào nhà xưởng trong huyện tham gia biểu diễn. Bà cũng rất bận rộn.
Đợi Lý Xuân Hoa vào phòng, đại đội trưởng Quách mới có thời gian nói chuyện với Tô Mạn: “Tô Mạn, chuyện này cháu đừng quan tâm, lát nữa chú sẽ nói chuyện với bọn họ, nhưng chuyện ở xưởng gia dụng này…”
Ông nhìn Tô Mạn hổ hởi nhìn Tô Mạn, cũng là muốn kêu cô tiết lộ chân tướng, xem có thể cho trong đội thêm vài suất hay không?
Tô Mạn đương nhiên biết những suy nghĩ lệch lạc này của bọn họ, thậm chí những người tới đây trước đó, đại đội trưởng Quách chắc chắn cũng biết, chẳng qua không đi ngăn cản mà thôi, cũng là hy vọng phía bên Tô Mạn có thể có chút áp lực để giúp đỡ.
Loại chuyện này Tô Mạn đương nhiên cũng không ngại giúp một phen. Nói một câu thực tế chút thì đội sản xuất này chính là đại bản doanh của cô. Sau này cô sẽ rời khỏi nơi này, ra ngoài phát triển. Nơi này cũng sẽ là đường lui của cô. Cô chắc chắn phải kinh doanh nơi này cho tốt. Ai biết tương lai khi xảy ra rối loạn, có ảnh hưởng đến cô hay không.
Nhưng cho đội danh sách làm công nhân một cách công khai thì cô cũng không giúp được, ăn cũng ăn quá lộ liễu rồi.
“Đội trưởng, cháu còn có thể không muốn giúp đội chúng ta được sao? Nhưng chính vì cháu xuất thân từ Đại Kiều Loan, cho nên có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cháu. Chỉ cần cháu ở bên này thở phào một hơi, những đội trưởng của đại đội khác có thể sẽ chạy tới công xã ồn ào ngất trời. Đến khi đó… cho nên chuyện này, chúng ta phải nghĩ cách khác.”
Đội trưởng Quách vừa nghĩ đến cảnh tượng này, lập tức da đầu tê rần: “Vậy còn có cách gì khác không?”
Bây giờ văn kiện ở bên trên đã nói, không thể chiếm dụng quá nhiều sức lao động. Xưởng nung gạch lần trước đã tuyển gần đến bốn mươi sức lao động rồi. Lần này xưởng gia dụng nói thế nào cũng không thể tuyển nhiều người như vậy. Bằng không sẽ xảy ra vấn đề.
Đội trưởng Quách nghe được lời này cũng liên tục gật đầu. Những chính sách này, bọn họ hiển nhiên cũng biết rõ.
“Cho nên, trong mỗi một đội cùng lắm chỉ tuyển hai người có tay nghề tốt lên. Bởi vì danh sách không nhiều, lại phải đảm bảo mỗi một đội đều có người, cho nên trong đội chúng ta không thể sắp xếp thêm người tới.”
Đội trưởng Quách: “…”
Tô Mạn thấy vẻ mặt mất mát của ông, lập tức làm ra vẻ huyền bí, cười bảo: “Nhưng… công xã chúng ta không thể tuyển người, còn trong đội lại có thể.”
Nghe được lời này của Tô Mạn, bộ não của đại đội trưởng Quách căng ra, trừng to mắt hỏi: “Trong đội chúng ta có thể tuyển người sao?”
“Đại đội sản xuất cũng có thể làm nhà xưởng, giống như trang trại chăn lợn. Quy mô có thể nhỏ một chút, tạm thời cũng không có đãi ngộ của công nhân chính thức. Nhưng có thể tuyển công nhân tạm thời. Nếu như kiếm được tiền, vậy cũng có thể phát một phần tiền lương cho các xã viên. Về phần đơn của nhà xưởng, sẽ lấy từ công xã, cũng giống như các đồng chí nữ may quần áo ở trong đội chúng ta.”
Bây giờ nhận được đơn ở xưởng quần áo trong huyện, để tiết kiệm thời gian, mọi người cũng sẽ không làm ở công xã nữa, mà sớm đã sắp xếp cho các đội sản xuất làm. Sau khi nhóm phụ nữ tan làm, sẽ dùng thời gian tan làm của mình để nhận việc làm. Do tổ trưởng của mỗi một đội sản xuất trong coi. Chị dâu thứ hai của Tô Mạn, Tống Ngọc Hoa chính là phó tổ trưởng tổ quần áo của đại đội Đại Kiều Loan.
Nghe được Tô Mạn phân tích như vậy, đại đội trưởng Quách suy nghĩ cẩn thận hơn.
Đại đội Đại Kiều Loan có thể làm xưởng gia dụng, sau đó nhận đơn ở phía bên công xã. Dù sao công nhân ở bên công xã cũng không nhiều, nhiệm vụ chắc chắn không thể hoàn thành kịp lúc. Bằng cách này, xưởng ở đại đội Đại Kiều Loan có thể nhận việc. Hơn nữa bởi vì là mở ở đại đội mình, nên quyền lợi của một đại đội trưởng như mình cũng sẽ lớn hơn. Sắp xếp nhân viên cũng có thể càng thêm tự chủ và linh hoạt, không cần đi giành suất với số lượng không nhiều ở công xã.
Ông vui vẻ vỗ đầu: “Được, chuyện này như vậy đi! Chú sẽ đi làm ngay.”
Nói rồi ông xoay người chạy đi, chạy được một nửa lại quay lại: “Cái đó, kỹ thuật của thằng ba nhà các cháu cũng không tồi, chỉ là học hơi muộn một chút, không sao, sau này có cơ hội.”
Đây là đang nói với Tô Mạn, cho dù Tô Tam Trụ không thể vào công xã, thì bên đại đội chắc chắn vẫn có một vị trí cho anh ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận