Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 294 - Bàn chuyện làm ăn




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Hướng Bắc sờ mái tóc này của mình, cảm thấy mình nghĩ nhiều. Vậy mà trước đó anh còn cho rằng mình sắp cùng xưởng trưởng nhỏ ở một mình. Một con đường này dài như vậy, anh còn chuẩn bị rất nhiều chủ đề. Còn muốn đợi sau khi bàn xong việc, sẽ dẫn xưởng trưởng nhỏ đi dạo ở trong tỉnh một chút, ngược lại anh cũng quen, còn có thể dẫn cô đi xem phim gì đó, dù sao xưởng trưởng nhỏ có thể cũng chưa từng tới rạp chiếu phim.
Nghĩ rất nhiều, cuối cùng lại là kết quả như vậy.
Tô Mạn thấy bộ dáng của anh có hơi rầu rĩ không vui, cảm thấy như vậy không ổn, ra ngoài bàn chuyện làm ăn cũng không thể ảnh hưởng đến tinh thần chiến sĩ. Cô mới khích lệ: “Hôm nay chủ nhiệm Thôi thoạt nhìn rất có tinh thần, tinh thần và tướng mạo đều rất tốt.”
Tài xế Lưu lái xe cũng vui vẻ chen miệng vào: “Đồng chí thanh niên trí thức ở trong thành phố đúng là khác, biết chú trọng.”
Thôi Hướng Bắc: “…”

Con đường từ công xã Bắc Hà đến tỉnh quả thực cũng đủ xa.
Trước đó Tô Mạn cảm thấy từ công xã Bắc Hà đến huyện thật sự rất gần, lái một máy kéo, chưa đến một tiếng đã đến nơi rồi. Vị trí địa lý tốt, sau này nếu như xe tăng tốc, lộ trình cũng chưa đến nửa giờ.
Nhưng chuyến đi đến tỉnh này cũng không dễ dàng. Buổi sáng xuất phát, xe kéo chạy lọc cọc hết hơn nửa ngày, thẳng đến quá trưa mới đến tỉnh.
Hơn nữa tỉnh lại quá lớn, vào đến khu nội thành phải lái một đoạn đường lớn.
Tô Mạn vẫn luôn cho rằng huyện Nam Bình đại điện cho một góc thành phố ở thời đại này. Nhưng sau khi vào tỉnh, mới phát hiện ra huyện Nam Bình thật sự quá nhỏ bé. Mặt đất ở huyện Nam Bình vẫn là đất lát đá, mà con đường ở trong tỉnh lại phần lớn là đường nhựa và xi măng. Thoạt nhìn rất sạch sẽ gọn gàng. Nhà cửa ở hai bên cũng nhiều tầng hơn, ba bốn tầng cũng có, còn có một vài công trình đặc sắc. Ống khói ở bên nhà máy thép, một công trình có tính tiêu biểu ở tỉnh vẫn luôn nhả khói. Khói đặc này chính là nguyên nhân ô nhiễm trong tương lai, nhưng lúc này lại cho thấy sức sống to lớn của tỉnh.
Nhưng Tô Mạn chỉ tùy tiện liếc nhìn, cũng không có bao nhiêu tâm trạng khen ngợi phong cảnh này. Cả đời này của cô cũng là lần đầu tiên đi xa như vậy, hơn nữa ngồi còn là trên xe kéo xóc nảy, trên đường còn gồ ghề, khi xuống xe có hơi mệt mỏi.
Lại nhìn về phía Thôi Hướng Bắc, người ta lại chẳng hề hấn gì. Khi tới thế nào thì bây giờ vẫn như vậy. Tài xế Lưu cũng tốt, khiến trong lòng Tô Mạn có hơi mất cân bằng. Cô đã được trải nghiệm cái gì gọi là có lòng mà không có sức.
Trước đây đối với nhiệm vụ giáo dục người nhà họ Tô, cô không nôn nóng cho lắm, dù sao cô ít nhất cũng có thể sống đến hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn thời gian. Nhưng bây giờ xem ra, cô phải tranh thủ thời gian mới được. Sau này trở về phải tiến hành giáo dục tư tưởng bọn họ nhiều hơn. Sớm ngày nhận được phần thưởng nhiệm vụ, để hệ thống điều chỉnh cơ thể của cô.
Thôi Hướng Bắc quay đầu nhìn sắc mặt cô có hơi không tốt, mới nói: “Hay là chúng ta đi ăn cơm trước, tôi có hơi đói rồi.”
Tô Mạn gật đầu: “Người là sắt cơm là thép, ăn cơm trước rồi lại đi bàn chuyện làm ăn sau.”
Ba người lại lái xe đi tới tiệm cơm quốc doanh ở gần đó. Tuy rằng lúc này đã qua giờ cơm, nhưng vẫn còn có người ăn cơm. Sắc mặt của toàn bộ nhân viên phục vụ đều không tốt, lớn tiếng ồn ào với những người gọi món này, thúc giục bọn họ bưng đồ ăn đi.
Có người chọn thịt kho tàu, sắc mặt của nhân viên phục vụ cũng khó chịu: “Không cung cấp, hôm nay chỉ cung cấp cải trắng hầm thịt lợn thôi.”
Người chọn món chỉ có thể đổi món ăn với vẻ buồn bực, nhưng cũng không dám tỏ thái độ gì với những nhân viên phục vụ này, bằng không lần sau tới, chắc chắn sẽ chọn cái gì thiếu cái đó, muốn ăn miếng thịt cũng khó.
Tô Mạn nhìn thái độ của những nhân viên phục vụ này, thật sự cũng không dám tới nịnh nọt. Nếu không phải thực sự không tìm được chỗ ăn cơm, thì cô thực sự không muốn tới trải nghiệm loại phục vụ đặc sắc ở thời đại này chút nào.
Mấy nhân viên phục vụ cũng không để ý tới đám người Tô Mạn. Nhưng sau khi nhìn thấy xe đồ gia dụng đó ở ngoài cửa, sắc mặt lập tức từ u ám chuyển sang trong xanh, cười nói một cách nhiệt tình: “Đồng chí, tới ăn cơm sao? Muốn ăn gì, hôm nay tiệm chúng tôi có nhập bột Phú Cường, có muốn chút mì sủi cảo không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận