Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 390 - Đề xuất




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi sắp xếp xong công việc trong xưởng, Tô Mạn đến đại viện huyện ủy báo cáo công việc cho bí thư Lâm.
“Xưởng trưởng Tô, dạo gần đây cô rất uy thế nhỉ, giúp công xưởng phát triển mạnh mẽ như vậy, tôi cũng đã nghe được tin tức đó rồi.”
Thư ký Lý thấy cô đến, mỉm cười chào hỏi.
Tô Mạn nói: “Tất cả đều là do mọi người cùng nhau cố gắng, cũng nhờ sự giúp đỡ của bí thư Lâm và thư ký Lý anh đây.”
Thư ký Lý mỉm cười: “Xưởng trưởng Tô đừng khách sáo, tôi chẳng giúp được gì cả. Công việc làm không tốt, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, quay về tôi phải mời cô ăn một bữa mới được.”
Tô Mạn khách khí xua tay nói: “Hay là để tôi mời, xưởng tôi đang phát triển rất tốt, vẫn có thể mời anh ăn được mà.”
Hai người hàn huyên xong rồi, Tô Mạn hỏi: “Bí thư Lâm có rảnh không, tôi muốn báo cáo công việc.”
“Có người bên xưởng gạch đến, đang nói chuyện ở bên trong, cô đợi một chút nhé.”
“Xưởng nào?” Tô Mạn hỏi.
“Đồng chí Thôi Hướng Bắc của xưởng một đó, cô cũng quen mà. Xưởng trưởng bọn họ đưa đồng chí Thôi Hướng Bắc sang đây, nói là bây giờ gạch ở bên xưởng gạch có tiến bộ, cảm thấy có thể so với trong tỉnh, bọn họ muốn chuyển gạch khối đến chỗ xa hơn để bán. Còn sau đó nói gì thì tôi cũng không rõ nữa.”
Tô Mạn vừa nghe thấy tên của Thôi Hướng Bắc thì có hơi mất tự nhiên. Nhưng mà đã nhanh chóng lấy lại trạng thái cũ, dẫu sao lần trước khi chia tay với Thôi Hướng Bắc, Thôi Hướng Bắc đã nghĩ rõ rồi, hơn nữa lúc đó Thôi Hướng Bắc cũng không bày tỏ với cô, mối quan hệ hai người cũng không cứng ngắc, ngược lại còn trở về như bình thường.
Nếu cô tỏ ra mất tự nhiên, ngược lại sẽ quá kỳ lạ. Thế là quyết định ở bên ngoài trò chuyện cùng thư ký Lý, đợi đám người Thôi Hướng Bắc ra ngoài, cô sẽ tự vào gặp bí thư Lâm.
Lúc này trong phòng làm việc của bí thư Lâm có một tấm bản đồ tỉnh Hồ Giang, trong đó có huyện Nam Bình.
Thôi Hướng Bắc chỉ vào một con sông, chỉ từ huyện Nam Bình sang tỉnh Hồ Giang: “Đường thủy này đi được, nếu đi đường này, chúng ta vận chuyển gạch đến rất nhiều nơi, như thế không cần phải bị giới hạn ở một chỗ nhỏ bé nữa. Với lại không chỉ là gạch, cũng có thể vận chuyển một số vật sống loại lớn ra ngoài, chẳng hạn đồ gia dụng trong xưởng chúng ta hiện giờ. Cháu nghe nói có thể bán được lên tỉnh thành rồi.”
Bí thư Lâm cầm điếu thuốc trên tay, cẩn thận quan sát: “Còn phải tu sửa đường, sau khi sửa sang bờ sông, còn phải sửa bến sông.”
Quả thật gần huyện Nam Bình có một con sông, nhưng bởi vì cách huyện thành một khoảng xa, lái xe cũng phải mất nửa giờ, cho nên lúc đầu huyện thành chưa có tu sửa cầu tàu.
Bởi vì huyện Nam Bình nghèo, thời kỳ chiến tranh bên này cũng không có ai để tâm quản lý, sau khi dựng nước, lại càng thêm nghèo rách mồng tơi. Hoàn toàn không có năng lực kinh tế.
Khó khăn lắm đến tay bí thư Lâm mới tốt lên một chút, lại gặp phải thiên tai.
Tu sửa cầu đường bến đò, chung quy vẫn có hơi khó khăn.
Thôi Hướng Bắc nói: “Cháu đã tính toán kỹ. Chỉ riêng những thứ trong huyện chúng ta không thể vận chuyển ra ngoài, nó đã cản trở rất nhiều sự phát triển kinh tế. Do hạn chế về địa lý, nên xưởng gạch hoàn toàn không có khả năng phát triển. Nếu có thể gia tăng tuyến đường vận chuyển, xưởng của chúng ta có thể mở rộng, cũng có thể tuyển thêm nhiều công nhân.”
Bí thư Lâm nhìn Thôi Hướng Bắc: “Tiểu Thôi đúng là đã trưởng thành hơn rất nhiều.” Khi mới tới đây, anh vẫn còn là một kẻ đáng ghét khiến người ta đau đầu.
Xưởng trưởng Cao của xưởng số một mỉm cười nói: “Bây giờ tổng chỉ đạo Thôi là cốt cán kỹ thuật của chúng tôi. Ngay cả những sinh viên đại học trong xưởng chúng tôi cũng phải tự ti mình không bằng. Cũng do tổng chỉ đạo Thôi chịu nỗi lực, không sợ dơ không sợ mệt, trời nắng như vậy nói đào nhà hầm thì đào nhà hầm ngay. Lần này, sau khi nâng cao kỹ thuật, cậu ấy có đề xuất cách vận chuyển đường thủy với tôi, tôi phân tích số liệu, cảm thấy thật sự rất có hi vọng.”
Thôi Hướng Bắc có hơi ngượng ngùng.
Sở dĩ anh nghĩ ra được những thứ này, đều là vì đã nghe nói đến thành tựu của Tô Mạn ở trong xưởng. Anh vẫn luôn muốn đuổi kịp Tô Mạn, trong đầu cũng có rất nhiều suy nghĩ. Trước đây, anh cho rằng nâng cao kỹ thuật cá nhân của mình là được rồi, nhưng sau khi nâng cao kỹ thuật, anh lại phát hiện huyện Nam Bình quá nhỏ, kỹ thuật trong xưởng gạch lại cao, cũng không có tác dụng gì mấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận