Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 176 - Quan tâm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Khỏi phải nói, đầu tiên nhìn thấy mấy đứa con trai vô dụng của mình, đến lúc này nhìn thấy đứa con dâu đáng ghét này rất có khí thế, tâm trạng của bà ngược lại còn tốt lên một chút.
Bà về phòng đưa bọc đường đỏ nhỏ cho đám người Tô Đại Trụ, kêu bọn họ mang đi đun lấy nước đường nóng. Lâm Tuyết Cúc nhận lấy với vẻ mặt hơi kiêu ngạo, cất vào trong túi của mình, cảm giác tự hào trong lòng tự nhiên tăng lên.
Nhìn đi, bây giờ ngay cả bà cụ này cũng muốn lấy lòng cô ta, còn không phải vì cô ta có thể giành vinh quang cho nhà hay sao?
Lâm Tuyết Cúc có chút không biết đủ nói: “Mẹ, có bánh ngô không, con với Đại Trụ mang chút đi ăn lót bụng.”
Lý Xuân Hoa trợn tròn mắt, chỉ vào cửa lớn, nói: “Đi đi đi, mau đi đi, còn đòi bánh ngô nữa à? Nếu như có lợi ích này còn đến phiên nhà cô sao? Tôi với cha cô sớm ăn rồi! Mau đi đi!”
Lâm Tuyết Cúc hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng kéo chồng mình đi.
Đợi khi Tô Mạn đi ra khỏi phòng, đã không thấy hai người đâu nữa.
Cô cũng xách túi chuẩn bị đi làm, đến khi đó trên đường tới công xã sẽ ăn chút gì đó, nhưng vào trong sân phát hiện ra hai anh trai của mình có tinh thần không tốt, mới hỏi: “Anh, các anh sao thế?”
“Không sao.” Tô Tam Trụ phất tay: “Ngủ không ngon thôi.”
Tô Nhị Trụ mang vẻ mặt im lặng.
Hai anh trai lo lắng bị Tô Mạn phát hiện ra gì đó, cho nên cũng mau chóng ra ngoài đi làm.
Tống Ngọc Hoa ôm con đi ra, nhỏ giọng nói với Tô Mạn: “Em gái, anh hai em… tối qua chị ngửi thấy trên người anh ấy có mùi.”
Tô Mạn cảm thấy có mùi là bình thường, Tô Nhị Trụ một năm cũng không biết tắm được mấy bữa, cô hỏi: “Mùi gì thế?”
Giọng nói của Tống Ngọc Hoa càng nhỏ hơn: “Hình như là mùi lông gà.”
Tô Mạn: “…”
“Chị cũng chưa chắc, không tiện nói với anh ấy, anh ấy là người nóng tính, nếu như giọng nói lớn hơn một chút sẽ bị người nghe thấy ngay, chị lo sẽ rước phải phiền phức, có cơ hội em xem thế nào rồi nói với anh ấy đi.”
Tô Mạn gật đầu, nghe được tin này từ chỗ chị dâu hai, cô cảm thấy chuyện trộm gà, hình như trở nên có hơi phức tạp rồi đây. Nhưng mặc kệ có phức tạp cỡ nào, trong lòng cô cũng biết, anh nhà mình không có khả năng nửa đêm chạy ra ngoài, bằng không sẽ không đến hôm nay mới bị phát hiện.
Cho nên đây là gây án tạm thời.
Đợi khi công việc bận rộn rồi, cô vẫn phải đi vào huyện lấy chút thịt lợn về cho người nhà ăn, rồi tiến hành giáo dục sâu sắc cho bọn họ.
Đợi khi cô đi ra khỏi đại đội, lại nhìn thấy hai anh mình đang ở trong sân phơi lúa. Ngoại trừ anh nhà mình ra, còn có thanh niên trí thức Thôi Hướng Bắc nữa.
Anh hai cô hình như đang phát cáu, đối phương ngược lại lại dựa vào đụm rơm, vẻ mặt thảnh thơi. Tô Mạn cảm thấy nếu không phải có anh ba cô cản, thì đoán chừng đã đánh nhau rồi.
Cô hô một tiếng: “Anh hai!”
Nghe thấy giọng nói của cô, cơ thể của Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ hơi cứng ngắc, sau đó vẫy tay với cô, cầm nông cụ chạy mất.
Thôi Hướng Bắc liếc mắt nhìn cô, sau đó nhảy lên ngồi trên đống rơm một cách rất khoa trương.
Tô Mạn cũng không quan tâm bọn họ nữa, mà tiếp tục đi lên công xã làm việc.
….
Trên con đường đi làm, trong lòng Tô Mạn nghĩ thầm về mâu thuẫn giữa hai anh em Tô Nhị Trụ và thanh niên trí thức đó. Từ sáng ngày hôm nay, hai anh em này đã không bình thường rồi, lại thêm biết được chuyện bọn họ gây án tạm thời từ phía bên chị dâu thứ Tống Ngọc Hoa, bây giờ lại mâu thuẫn với Thôi Hướng Bắc.
Cô không thể không có một suy đoán xấu.
Hai người bọn họ nhất định biết Thôi Hướng Bắc là tên trộm gà, mà giữa ba người còn phát sinh chút mâu thuẫn gì đó, nhưng bởi vì đôi bên kiêng dè, cho nên chỉ có thể gây ồn ào riêng.
Chuyện này đối với Tô Mạn mà nói không phải là chuyện lớn gì, nhưng trong lòng cô muốn để gia đình hòa hợp, đương nhiên không thể để Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ nhảy ra khỏi phạm vi quy tắc của cô.
Cho nên chuyện này vẫn phải làm cho rõ ràng, tránh để bọn họ thật sự học thói xấu, tuy rằng bọn họ vốn dĩ cũng chẳng tốt đẹp bao nhiêu…
Vì khích lệ vị trí trống ra ở công xã đó, sáng sớm Tô Mạn vừa đến văn phòng đã nhìn thấy một nhóm chủ nhiệm hội phụ nữ ở đại đội tới phía bên công xã báo cáo công tác.
Cũng là để thấy cho quen mặt, lo đến khi đó khi công xã chọn người sẽ quên mất bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận