Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 700 - Não nề




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Tam Trụ phải chịu một nghìn điểm đả kích: “Em nói thật với anh đi, có phải mẹ em không thích anh lắm đúng không?”
“Sao mà thế được, mẹ em rất thích anh, còn hay nhắc về anh với người khác nữa.”
Tô Tam Trụ nghe thế thì tò mò hỏi: “Nhắc gì về anh?”
Từ Tiểu Lệ là người có tính cách mềm yếu, lại là một người thành thực, cũng không biết dỗ người khác mà chỉ thành thực đáp: “Nói là em gái anh vô cùng thành công, làm xưởng trưởng ở xưởng gia dụng. Cả nhà anh toàn làm công nhân. Còn nói con người anh rất xuất sắc, làm lãnh đạo ở xưởng nữa.”
Tô Tam Trụ: …

Tháng 11 luôn là thời điểm xưởng bận nhất trong năm. Bởi vì cuối năm phải đẩy nhanh tiến độ làm việc. Điều này giống như làm bài tập vậy, bình thường thì làm không nhanh cũng chẳng chậm, nhưng đến lúc sắp nộp bài thì viết xuyên đêm cho kịp.
Có điều đối với xưởng gia dụng, mỗi ngày đều như đẩy nhanh tiến độ làm bài. Đặc biệt cuối năm là thời điểm bận rộn hơn cả.
Mặc dù các đồng chí nông dân không có tiền. Nhưng từ khi xưởng gia dụng đề ra mẫu đồ gia dụng khuyến mãi đặc biệt cho các đồng chí nông dân, đồ gia dụng của xưởng bán rất ổn.
Gọi là mẫu đồ gia dụng khuyến mãi đặc biệt, đều do những người mới vào xưởng làm, làm việc chắc chắn không được tinh xảo như thế, đều là những mẫu đơn giản. Nguyên liệu cũng dùng loại tiết kiệm chi phí.
Chẳng qua đợt hàng này cũng có số lượng tiêu thụ nhất định.
Không cần nói đến đơn đặt hàng của các đơn vị ở huyện. Rất nhiều đơn vị có kế hoạch mua sắm cho năm mới. Trong đó có bàn làm việc và giường ký túc xá các loại. Nghe danh gia dụng Nam Bình khắp toàn quốc, giá nào cũng có, đương nhiên sẽ trở thành sự lựa chọn ưu tiên, đó lại là một đợt đặt hàng lớn.
Ngoài ra các đồng chí công nhân đã bận cả năm, cũng cần phải cho người ta cái gì chứ. Các nam thanh nữ tú nhân dịp cuối năm kết hôn hay gì đó, lại là một đợt hàng lớn.
Tô Mạn và các lãnh đạo thương lượng, năm nay lợi nhuận tốt nên cuối năm sẽ tăng thưởng gấp đôi. Dù sao phần thưởng sẽ phát theo tiền tăng ca và tiến độ làm việc. Nên cho công nhân thôi. Thời này không thịnh hành lương tăng ca, nhưng cũng không thể bạc đãi công nhân.
Những lãnh đạo khác trong xưởng đương nhiên là không có ý kiến. Bọn họ cũng xuất thân từ những người công nhân bình thường, đương nhiên cũng biết dành cho công nhân phần phúc lợi này. Xưởng kiếm tiền vì gì, chẳng phải vì phát triển, cho công nhân một công việc ổn định sao?
Sau khi tin tức này được các lãnh đạo thông báo, công nhân trong xưởng cảm thấy vô cùng phấn khích. Ai nấy đều tràn đầy năng lượng, cho dù tăng ca nhưng trên môi vẫn có nụ cười như thường ngày. Không hề oán thán một lời với xưởng.
Tô Mạn thì gọi điện thoại lên xưởng gia dụng tỉnh, nói với chủ nhiệm Thái về tin tức tốt này, để ông ta yên tâm làm việc.
Ngoài ra cũng nói với các công nhân ở các phân xưởng kia, thưởng cuối tháng này tăng gấp đôi.
Chủ nhiệm Thái nhận điện thoại thì vui mừng khôn xiết nói cho các công nhân về tin tức tốt này.
“Còn tăng gấp đôi ư?”
Ban đầu các đồng chí công nhân vì xưởng gia dụng Nam Bình sắp xây mà buồn phiền, lúc này nghe thấy tin tức như vậy, mọi người lại vui vẻ trở lại.
Chủ nhiệm Thái cười đáp: “Lợi nhuận của xưởng tốt, lãnh đạo của xưởng cũng hào phóng. Nói là không thể để các công nhân như chúng ta vất vả vô ích.”
“Lãnh đạo xưởng các ông tốt thật đấy, bên chúng tôi năm nào cũng phát ít phần thưởng lắm.”
Vì sao, vì hiệu quả và lợi ích thôi.
Trước đây xưởng gia dụng tỉnh một mình chiếm giữ Hồ Giang, nhưng lãnh đạo xưởng chẳng có tinh thần dám nghĩ dám làm, cứ tuần tự từng bước sản xuất thôi. Mặc dù lợi nhuận mỗi năm không tồi, nhưng muốn đối xử hào phòng với công nhân như Nam Bình là điều không thể.
Hơn nữa các lãnh đạo cũng không nỡ, thà rằng để tiền đấy cũng không thèm phát.
Có người không kìm nổi mà nói: “Chủ nhiệm Thái, nếu như chúng ta là một xưởng thì tốt quá rồi.”
Chủ nhiệm Thái đáp: “Sao mà được, chúng tôi là Nam Bình, các ông là xưởng gia dụng tỉnh. Không thể hòa vào được. Có điều chẳng biết chừng chúng tôi mở phân xưởng ở đây, sau này nếu tôi ở lại đây, chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi.”
Nghe thấy chuyện này, mọi người lại bắt đầu não nề.
Đặc biệt là sắp được lấy tiền thưởng gấp đôi, nhưng sau khi mở phân xưởng thì bọn họ không lấy được phần đó nữa.
Các công sau khi cơm nước xong thì bắt đầu nhắc tới chuyện này. Có người còn nhắc đến chuyện cuối năm công nhân toàn xưởng gia dụng Nam Bình được phát thưởng. Không giống như xưởng đồ gia dụng trên tỉnh chúng ta, cũng chỉ có mấy người đại diện được thưởng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận