Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 359 - Báo cáo nhiệm vụ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn đem nội dung công việc mà bí thư Lâm sắp xếp cho cô nói một lượt, cuối cùng đưa ra kết luận: “Cho nên sau này cháu có thể sẽ thường xuyên không có ở văn phòng, cháu lo làm nhỡ công việc bên này, cho nên muốn xác nhận lại bên này cháu cần phải phụ trách công việc gì, để cháu nghiêm túc điều chỉnh công việc của mình cho hợp lý, cố gắng không làm nhỡ công việc mình đã đảm nhận.”
Ý là bản thân vẫn phải xem bản thân là một nhân viên của ban tổ thức, nếu như ban tổ chức sắp xếp công việc rồi, thì cũng sẽ làm thật tốt.
Trưởng phòng Nghiêm là một người nghiêm khắc, biểu cảm nghiêm túc, nói chuyện cũng đâu ra đấy: “Bí thư Lâm đã nói với chú rồi, cháu tạm giữ chức ở đây, bộ phận bọn chú cũng sẽ không sắp xếp công việc cho cháu. Tự cháu sắp xếp là được rồi. Nhưng mà có một điểm, nếu cháu ở tạm giữ chức ở đây rồi, ở trước mặt người ngoài cũng đại diện cho ban tổ chức chúng ta. Cho nên trong tác phong làm việc bình thường, nhất định phải đảm bảo tốt, không thể để xảy ra vấn đề gì.”
Lãnh đạo nghiêm túc, biểu hiện của Tô Mạn càng nghiêm túc hơn rồi, ánh mắt cũng lộ ra sự yêu cầu nghiêm khắc dành cho bản thân: “Cháu đảm bảo không gây trở ngại cho ban tổ chức, cố gắng giành vinh quang vì ban tổ chức, làm một thành viên ưu tú của ban tổ chức.”
Sau khi nói xong với trưởng phòng Nghiêm, lòng Tô Mạn cũng yên tâm hơn. Sau đó thì có thể yên tâm thanh thản mà mở xưởng.
Nhìn Tô Mạn bước ra văn phòng trưởng phòng Nghiêm với vẻ mặt vui vẻ thoải mái, những người khác đều hiếu kỳ nhìn thêm một lúc. Hiếu kỳ Tô Mạn đã nói gì với trưởng phòng Nghiêm, sao lại vui như vậy.
Nhưng mà quan hệ của họ với Tô Mạn cũng không tốt, nên cũng ngại hỏi nhiều.
Hứa Thanh cười nói: “Cán sự Tô, có chuyện gì thế, sao vui vậy? Là trưởng phòng Nghiêm sắp xếp công việc quan trọng cho cô sao? Nếu như có cần gì, có thể nói ra, đều là đồng chí của một bộ phận, nên giúp đỡ lẫn nhau. Công việc của ban tổ chức chúng ta, không thể xảy ra sơ hở được.”
Tô Mạn liếc nhìn cô ta một cái, cười thân thiện đáp: “Không cần đâu, cán sự Hứa, công việc của cô còn chưa làm xong đấy, sao tôi có thể làm nhỡ việc của cô được. Tôi nhớ công việc trong tay cô là từ tuần trước, bây giờ vẫn chưa hoàn thành xong đấy, tôi còn nghĩ khi nào cô cần thì tôi cũng có thể giúp cô một tay.”
Cô cũng không phải thật sự không quan tâm đến người trong ban tổ chức, mỗi ngày mọi người làm công việc gì, cô đều âm thầm quan sát, cơ bản thì cô biết được năng lực làm việc của người nào mạnh, của người nào yếu.
Hứa Thanh bị đáp trả, sắc mặt có chút khó coi. Trong tay cô ta là một danh sách thống kê toàn nhân viên trong huyện. Nhưng mà người bên dưới cung cấp khá chậm, hơn nữa còn lộn xộn, nên mới làm nhỡ việc.
Tô Mạn cũng không muốn quan tâm đến cô ta nữa, đối với sinh viên mới ra trường, cô vẫn rất khoan dung. Chỉ cần sinh viên này không gây phiền phức cho cô thì cô cũng không muốn đả kích người mới.
Buổi chiều sau khi tan làm, Tô Mạn thu dọn balo, chào mọi người rồi đi.
Bởi vì lúc trước Tô Mạn được bí thư Lâm gọi đi nói chuyện, bây giờ lại nói một chuyện một hồi với trưởng phòng Nghiêm nữa, cho nên mọi người nở nụ cười hiếm có với cô: “Được, cô về nghỉ ngơi sớm đi.”
Còn Hứa Thanh thì giận hờn, nằm trên bàn tiếp tục làm việc, dường như là chuẩn bị tăng ca rồi.
Lúc Tô Mạn mang ba lô đi đến cổng lớn thì nhìn thấy Thôi Hướng Bắc đã đứng đợi từ lúc nào rồi.
Đột nhiên cô nhớ đến suy đoán của mình lần trước. Sau đó lúc nhìn Thôi Hướng Bắc, ánh mắt cẩn thận quan sát một lượt.
Mặc dù Thôi Hướng Bắc không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng ánh mắt lúc nhìn thấy cô thì không che giấu được sự mừng rỡ, thậm chí chân tay còn có chút không tự nhiên.
Trước kia cô không có cẩn thận quan sát đồng chí này, bởi vì trong mắt cô, Thôi Hướng Bắc chính là một thiếu niên, còn chưa đến hai mươi tuổi. Trong mắt cô, đó hoàn toàn không phải là đàn ông.
Bây giờ, sau khi quan sát tỉ mỉ, cô có thể tìm được mọi chi tiết nhỏ trên người anh một cách dễ dàng.
Ngoài ánh mắt với ngôn ngữ cơ thể ra, vẫn còn những biểu hiện ở phương diện khác, ví dụ như anh còn buột một cái đệm ở ghế sau. Nếu như là quan hệ đồng nghiệp bình thường, đàn ông có thể tinh tế như vậy? Trừ khi anh là một người chuyên đi thả thính khắp nơi, nếu không thì tuyệt đối sẽ không chu đáo với một đồng nghiệm như thế này. Mà Thôi Hướng Bắc rõ ràng không phải là kiểu chuyên đi thả thính khắp nơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận