Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 606 - Bình tĩnh




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Người anh nâng trong tay còn cảm thấy chưa đủ, lại bị một tên chó chết ức hiếp như thế, anh chịu đựng được cũng không phải đàn ông! Nếu là lúc trước, anh có thể đấm cho tên chó chết kia răng rơi đầy đất.
Tô Mạn: “Đánh nặng không?”
Thôi Hướng Bắc nhớ lại, phán đoán: “Bình thường, chỉ nằm khoảng hai ngày, không có gì đáng ngại.”
Tô Mạn: “…”
Loại chuyện này, Tô Mạn đương nhiên sẽ không phê bình Thôi Hướng Bắc, nếu là người khác ở trước mặt mình ức hiếp Thôi Hướng Bắc, cô cũng sẽ như thế.
Chẳng qua phương pháp sẽ không giống nhau mà thôi, bạn gái mình bị người ta ức hiếp ngay trước mặt, làm bạn trai chịu đựng được mới là kỳ lạ, huống chi là người có tính cách như Thôi Hướng Bắc.
“Được rồi, đánh thì đánh, loại người này cũng nên ăn một bài học. Nhớ đừng vì loại người này mà gây rắc rối.”
Thôi Hướng Bắc thấy cô không tức giận thì buông lỏng, cười nói: “Anh biết, anh là người có đối tượng, không thể không hiểu chuyện như trước kia.”
Tô Mạn cười nói: “Vừa rồi anh thật sự không tin lời nói của anh ta ư?”
Thôi Hướng Bắc vô cùng tự tin đáp: “Chỉ dựa vào anh ta cũng xứng ư? Hơn nữa anh cũng tin tưởng em.” Bản thân anh ưu tú như vậy còn khó mà theo đuổi được Tô Mạn, ánh mắt Tô Mạn cao bao nhiêu, hơn nữa Tô Mạn là một cô gái tốt, còn lâu mới làm chuyện đó, ngược lại là tên chó chết kia muốn đào chân tường nhà anh.
Tô Mạn cảm thấy dáng vẻ tự tin này của anh có chút đẹp trai, chép miệng, chờ lúc sắp đến nhà máy, ngay tại một góc tường âm u, hai người dừng lại một lúc lâu.
Không biết qua bao lâu, Tô Mạn mới dẫn Thôi Hướng Bắc đang đỏ mặt về xưởng.
Ngày hôm sau đồng chí công an tới xưởng đồ gia dụng.
Nói muốn tìm đối tượng của Tô Mạn để tìm hiểu tình hình.
“Hôm qua thư ký Ngụy – Ngụy Quang Minh của huyện trưởng Triệu bị đánh, anh ta nói là do đối tượng của cô làm.”
“Anh ta nói đúng là đúng sao, anh ta tận mắt nhìn thấy ư, có nhân chứng sao?” Tô Mạn bình tĩnh hỏi.
Thôi Hướng Bắc nghe được tin tức này cũng đến đây, nhìn thấy đồng chí công an, so với Tô Mạn còn bình tĩnh hơn: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Tô Mạn: “Bọn họ nói anh đánh người.”
Thôi Hướng Bắc ngạc nhiên: “Đánh ai, đang yên đang lành, anh đáng người làm gì, anh đâu bị bệnh, ai, kẻ nào tố cáo anh?”
“Thư ký Ngụy.”
Thôi Hướng Bắc mơ hồ: “Thư ký Ngụy là ai.”
Tô Mạn: “Chính là người mà chúng ta gặp lúc ăn cơm hôm qua.”
“Người đeo kính kia à? Anh mới gặp anh ta một lần, anh đánh anh ta làm gì?”
Đồng chí công an: “…” quả thực có chút nghĩ không thông.
“Hôm qua bảy giờ tối anh ở đâu?”
“Tôi qua hợp tác xã mua mứt quả cho người yêu, chắc hẳn đồng chí ở đấy còn nhớ rõ, có thể làm chứng cho tôi.”
Người ta còn có nhân chứng sống.
Đồng chí công an cũng không còn cách nào lại đề ra nghi vấn, Ngụy Quang Minh không tận mắt nhìn thấy, chỉ nói miệng, nhưng lại không nói được lý do bị đánh.
Chuyện này còn phải điều tra.
Đồng chí công an chỉ có thể rời đi, cũng không có bằng chứng đưa người đi điều tra, nếu không, đó chính là ức hiếp dân chúng.

Tin thư ký Ngụy bị đánh truyền ra khắp huyện. Mọi người đều biết là anh ta bị đánh, đánh cho bầm dập mặt mày, người còn nằm truyền nước trong viện.
Nguyên nhân cụ thể thế nào thì cũng không biết.
Đồng chí công an còn đang điều tra chuyện này. Vì không có chứng cứ nên đồng chí công an cũng không thể công bố chuyện Thôi Hướng Bắc là người tình nghi.
Có người đoán rằng nhân phẩm thư ký Ngụy quá tồi, nên chắc là đắc tội người ta.
Chuyện này Tô Mạn không can thiệp vào. Để giải quyết chuyện của Ngụy Quang Minh, trong lòng cô đã có dự tính.
Buổi sáng, Tô Mạn đưa Thôi Hướng Bắc đi mua một vài đặc sản của Nam Bình, mấy món hun khói, thêm cả một ít nấm dân dã. Bảo anh mang đi làm quà tặng.
Vốn dĩ Thôi Hướng Bắc con lo lắng là tâm trạng Tô Mạn sẽ bị ảnh hưởng bởi tên thư ký Ngụy chó chết kia. Thấy cô không xảy ra chuyện gì thì anh yên tâm, vui vẻ nhận lấy quà, trong lòng dự tính khi nào về sẽ mang cho cô nhiều quà hơn.
Mua đồ xong, Thôi Hướng Bắc đề nghị mời người ta đi ăn cơm. Anh muốn mời người anh quen ở huyện đi ăn cơm. Anh đi lâu như vậy rồi mà không liên lạc, lần cuối năm này muốn tụ họp một chút. Vốn dĩ anh cũng không nghĩ đến điều này, nhưng vì sự xuất hiện của tên thư kí Ngụy chó chết kia, khiến anh nghĩ tới chuyện bình thường mình không ở đây, lỡ như Tô Mạn bị người ta bắt nạt thì phải làm thế nào. Vậy nên anh cảm thấy mình nên coi trọng chuyện bạn bè ở Nam Bình. Nếu như thực sự có người bắt nạt Tô Mạn, Tô Mạn chắc chắn sẽ không tìm đến anh. Đến lúc đó có người thông báo cho anh thì anh cũng có thể chạy tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận