Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 414 - Bóng gió




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngô Tiểu Hội hiểu ý, thích thú gật đầu: “Đúng đúng, chuyện này nhất định phải hỏi. Xưởng gia dụng chúng ta cũng không phải tuyển ai cũng được.”
Lúc hai người đến hội phụ nữ huyện bên này, rất nhiều cán sự hội phụ nữ chào hỏi với họ. Đặc biệt là những người chơi thân với Ngô Tiểu Hội, nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Tiểu Hội thì ngưỡng mộ vô cùng. Cảm thấy Ngô Tiểu Hội làm cái công việc này cũng ra dáng đấy.
Mặc dù là tướng không binh, nhưng tốt xấu gì cũng là chủ nhiệm rồi. Sẽ không bị nhiều lãnh đạo như thế nhìn chằm chằm vào. Cấp trên còn là Tô Mạn, người quen đấy.
Ngô Tiểu Hội nói: “Ngưỡng mộ gì chứ, tôi đã ở cách xa như vậy rồi, chủ nhiệm Tiết còn chạy đến trước mặt tôi để phê bình tôi một trận. Tôi còn bị oan đấy.”
Những người khác không biết chuyện này, nghe Ngô Tiểu Hội nói như vậy thì đi nghe ngóng tình hình.
Tô Mạn nói: “Để lát nữa Tiểu Hội nói chi tiết hơn với mọi người nhé, chủ nhiệm Tiết có đây không, tôi có chuyện muốn phản ánh.”
“Không có, đến văn phòng của huyện trưởng Cao họp rồi.”
“Thế chủ tịch Nhậm có đây không?”
“Có, ở trong văn phòng đấy.”
Tô Mạn cùng với Ngô Tiểu Hội đến phòng làm việc của chủ tịch Nhậm. Lúc này chủ tịch Nhậm vừa mới gặp một đồng chí công xã cấp dưới, tìm hiểu vấn đề làm việc của công xã.
Biết được bên dưới phát triển mạnh mẽ, bà ấy cảm thấy rất hài lòng. Lúc này thấy Tô Mạn đến, tâm trạng bà ấy càng tốt hơn. Công xã bên dưới có thể làm tốt, Tô Mạn ở trong này cũng có tác dụng dẫn đầu.
Rất nhiều công xã đều làm việc theo cách của công xã Bắc Hà.
“Xưởng trưởng Tô sao qua đây rồi?” Bà ấy cười nói.
Tô Mạn nói: “Cô cứ gọi cháu là Tiểu Tô đi, cháu quen rồi. Nghe thân thuộc hơn.”
Chủ tịch Nhậm cười cười: “Tiểu Tô, sao đột nhiên lại đến văn phòng của cô thế, có chuyện gì cần hội phụ nữ bên cô phối hợp?”
Tô Mạn nói: “Thật ra có vài công việc cháu muốn tìm chủ nhiệm Tiết để phản ánh, nhưng chủ nhiệm Tiết không có ở đây, cho nên cháu cảm thấy phản ánh với cô cũng như vậy.”
Chủ tịch Nhậm nghe thấy chủ nhiệm Tiết, bèn chau mày lại: “Có liên quan gì đến bà ta?”
Tô Mạn nói hết một lượt cho chủ nhiệm Nhậm nghe về chuyện chủ nhiệm Tiết mới sáng sớm chạy đến xưởng, tìm khuyết điểm của xưởng họ, còn bảo họ tuyển công nhân nữ.
“Chúng cháu nghĩ, nếu như tuyển thêm công nhân nữ, có thể khiến người ta càng quan tâm đến quyền lợi của nữ đồng chí, thì cháu nhất định sẽ ủng hộ. Cho nên đã tuyển vài người, nhưng những người này vào, phỏng vấn xong, cháu không có cách nào để người ta vào xưởng được. Đây là không công bằng với nam đồng chí, cũng không công bằng với những nữ đồng chí khác. Hơn nữa cháu còn mang theo danh sách người đăng ký và danh sách trúng tuyển mà xưởng cháu đã thống kê lại. Chúng cháu tuyển công nhân không hề cưỡng ép yêu cầu là công nhân nam hay công nhân nữ, cho nên đây đều là các nam nữ đồng chí tự nguyện báo danh cả. Chúng cháu chỉ dựa vào danh sách đăng ký để tuyển người. Tỷ lệ nữ đồng chí và nam đồng chí trúng tuyển, còn vượt qua tỷ lệ họ đăng ký. Xưởng chúng cháu tuyệt đối không có bất cứ suy nghĩ nào khinh thường nữ đồng chí.”
Chủ tịch Nhậm nhìn thấy ba bài thi đó, vẫn chưa xem tỉ lệ tuyển công nhân Tô Mạn đưa, mà mặt bà ấy đã sầm lại rồi. Chủ nhiệm Tiết này to gan quá rồi!
Chủ tịch Nhậm cũng không phải kẻ ngốc, nghe Tô Mạn nói những điều này, làm sao không biết được chủ nhiệm Tiết đã làm gì rồi.
“Bà ta muốn làm gì vậy chứ? Sắp xếp người trắng trợn như vậy, nhúng tay vào sâu như vậy!”
Chủ tịch Nhậm tức đến mức muốn đập bàn.
Lúc trước chủ nhiệm Tiết nhảy nhót khắp nơi trong hội phụ nữ, bà ấy còn nghiến răng nhẫn nhịn, cũng vì nể mặt huyện trưởng Cao, không muốn làm quá ầm ĩ, tránh ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong huyện.
Bây giờ chủ nhiệm Tiết vậy mà lại to gan nhúng tay vào chuyện của xưởng, hơn nữa còn uy hiếp người ta.
Tô Mạn nói: “Chủ tịch Nhậm, cô đừng tức giận. Công việc của hội phụ nữ, xưởng chúng cháu nhất định sẽ ủng hộ cả. Chỉ là lần này không thể nào nghe theo sự sắp xếp của chủ nhiệm Tiết được, ba người họ hàng của cô ấy quả thực không đủ năng lực, không phù hợp với quy tắc tuyển nhân sự của chúng cháu. Cho nên chúng cháu chỉ muốn đến nói rõ ràng với chủ nhiệm Tiết mà thôi. Cô đừng vì chuyện của xưởng chúng cháu mà tức giận.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận