Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 569 - Dò hỏi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Cao bảo: “Xuất phát điểm này rất tốt, nhưng ông cũng đừng lo lắng, tình hình hiện giờ của các đơn vị trong huyện đều không tệ, phát triển rất tốt.”
“Đúng vậy, tôi cũng thấy được.” Huyện trưởng Triệu nở nụ cười, đột nhiên nói: “Bí thư Cao, tôi phát hiện ra cán bộ ở phía bên xưởng gia dụng đều rất trẻ tuổi.”
Bí thư Cao nhướng mày: “Đúng vậy, xưởng gia dụng khá đặc thù, lúc đầu xây xưởng, trong huyện không bỏ tiền cũng không bỏ người, đều là do một tay của đồng chí Tô Mạn xây lên, cô ấy là một đồng chí có năng lực. Trong huyện chúng ta cũng tin tưởng cô ấy. Nếu lúc trước chúng ta đã không giúp gì, vậy hiển nhiên bây giờ cũng không thể nhúng tay vào, chỉ cần trong xưởng phát triển tốt là được.”
“Chuyện này tôi cũng không đồng ý, trong huyện nhúng tay vào cũng là giúp đỡ bọn họ. Bọn họ ở bên đó cũng chưa sắp xếp nhân viên quản lý, chắc chắn là vì không đủ nhân tài. Nhân tài là tài nguyên quan trọng như vậy, những đơn vị khác nhờ chúng ta bố trí, chúng ta còn tiếc đây. Ngược lại, tôi cảm thấy có thể sắp xếp vài người cho xưởng gia dụng, ông cảm thấy thế nào?”
Bí thư Cao cười: “Dù sao chúng ta cũng ở trong huyện, vẫn bớt nhúng tay vào đơn vị thì tốt hơn.”
Huyện trưởng Triệu cũng cười: “Bí thư Cao nói cũng có đạo lý, chuyện của đơn vị, chúng ta không nên quản.” Bớt nhúng tay? Vậy xưởng trưởng của xưởng vải bông và vải lanh là ai sắp xếp cho lên hả? Đừng cho rằng ông ta mới tới nên chẳng biết gì hết.
Vừa rồi còn kêu ông ta bàn bạc, ông ta chỉ hơi thăm dò một chút, còn không phải đã bác bỏ rồi sao? Chỉ là loại chuyện nhỏ như sắp xếp nhân viên quản lý cho một nhà xưởng này mà cũng bị gạt bỏ, nếu như gặp chuyện lớn, vậy còn có phần cho ông ta nói chuyện nữa không?
Thân là một người xuất thân từ thư ký, huyện trưởng Triệu quá hiểu một lãnh đạo không có quyền lên tiếng nghẹn uất biết bao. Lý tưởng trong lòng không có cách nào thực thi, mà chỉ có thể trông theo với vẻ chán ngắt, cái gì cũng không thể làm được, càng đừng nói đến làm ra thành tích gì.

Tô Mạn chuẩn bị bất biến ứng vạn biến, nghĩ dù sao thì mình cũng cứ ngoan ngoãn làm việc, không cho người ta nắm được chỗ sai là được.
Ai biết huyện trưởng Triệu này không biết đang có ý định gì, mà lại kêu thư ký của ông ta thường xuyên chạy tới xưởng gia dụng.
“Xưởng trưởng Tô, trong xưởng các cô làm việc thật sự không tồi, tôi ở bên ngoài cũng chưa từng thấy nhà xưởng làm việc có quy tắc như của các cô. Chẳng trách nhà xưởng của các cô lại làm lớn như thế. Huyện trưởng Triệu nói muốn đào tạo tôi, kêu tôi tìm cơ hội học hỏi nhiều hơn, đặc biệt là những đồng chí ưu tú giống như các cô.”
Tô Mạn nở nụ cười khách sáo, đáp: “Thực ra tôi cũng không làm gì cả, đều là mày mò từng chút một, cũng gặp phải rất nhiều khó khăn, không hiểu biết được nhiều như thư ký Ngụy các anh, tôi thật sự không có gì hay để học đâu.”
Thư ký Ngụy cười: “Xưởng trưởng Tô, cô cũng khiêm tốn thật đấy, ngược lại tôi cảm thấy trên người xưởng trưởng Tô có rất nhiều chỗ đáng để tôi học hỏi. Xưởng trưởng Tô, tôi cũng không quấy rầy cô làm việc nữa, hay là thế này đi, buổi chiều tôi mời cô ăn cơm, coi như là học phí của tôi.”
Tô Mạn tiếc nuối đáp: “Ôi trời, thế này thật không khéo, tối nay tôi cũng phải đi học rồi, ăn cơm đều là tùy tiện cho qua một bữa.”
“Ồ, tôi có nghe nói cô đang học ở trong huyện.” Thư ký Ngụy nở nụ cười: “Về phương diện học hành có khó khăn gì không, nói không chừng tôi có thể giúp cô một chút. Về mặt học tập, tôi cũng không tệ đâu.”
Tô Mạn cũng không thiếu người theo đuổi, nhìn bộ dáng này của anh ta đã cảm thấy vô cùng bất thường.
Tuy rằng nam nữ thanh niên ở thời đại này không còn kiêng dè như trước đây nữa, nhưng vẫn sẽ có chút khoảng cách.
Thư ký Ngụy này uống lộn thuốc à.
Cô cười nhẹ, đáp: “Không có khó khăn gì, tôi học hành cũng tạm được. Hơn nữa khi đối tượng của tôi được nghỉ, cũng sẽ trở về dạy bù cho tôi.”
Thư ký Ngụy sững sờ: “Xưởng trưởng Tô đã có đối tượng rồi sao?”
“Vâng, đã sớm có rồi, chỉ là anh ấy đang đi học ở tỉnh, cho nên không có nhiều người ở trong huyện biết. Thành tích học của anh ấy vô cùng ưu tú, ở trường học cũng rất nhận được sự coi trọng của giáo sư.”
Ý tứ chính là chúng tôi có một đối tượng là học bá, không cần đến anh.
Thư ký Ngụy thật sự cũng không biết chuyện này, cảm thấy mình đã bốc đồng quá rồi, nhưng cũng không hề từ bỏ suy nghĩ trong lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận