Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 830 - Phiên ngoại 5




Đợi mọi người đến đông đủ, bí thư Triệu nói: “Người bên huyện Tiểu Dã ngang ngược quá, không phải chỉ có quặng mỏ thôi sao?”
Tô Mạn nói: “Cho nên chúng ta phải biến huyện Tiểu Dã thành nông trường tự nhiên của chúng ta, nuôi heo nuôi dê nhà mình trên địa bàn họ, giương oai ở đất mỏ của họ.”
Bí thư Triệu: “...”
Trong phòng hội nghị, lãnh đạo của các huyện đã tề tựu đông đủ.
Tô Mạn và lão Triệu ngồi ở vị trí chủ tọa cuộc họp, hai người đều cười tươi, bầu không khí có vẻ hòa thuận.
Huyện trưởng Trương nói: “Có chuyện gì thì nói mau đi, tôi còn bận việc nữa.” viptruyenfull.com - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
Huyện trưởng huyện Xuân Thành nói: “Lão Trương đừng gấp.”
Bí thư Triệu nói: “Phải đấy, gấp làm gì. Chúng ta đều là anh chị em, các đồng chí tài giỏi trên đất Hoa Châu. Hiếm khi được hôm tề tựu, chúng ta nên thắt chặt quan hệ, gắn kết tình đồng chí, để cho lãnh đạo khu vực yên tâm vui mừng, có đúng không nào?”
Tô Mạn cười nói: “Thật ra lần này, tôi cũng vì chuyện chăn nuôi của khu thôi. Mấy hôm trước chúng tôi đến khu, lãnh đạo khu đã phê bình chúng tôi, nói rằng công tác chăn nuôi ở khu Hoa Châu làm không đến nơi đến chốn, từng huyện làm riêng mà sao lại không tốt? Có phải huyện Nam Bình không để tâm vào công tác?”
Lãnh đạo các huyện khác vừa nghe vậy thì đều quay sang nhìn Tô Mạn và lão Triệu.
Tô Mạn nói tiếp: “Tôi đã tìm một vài lý do cho mọi người, không biết lãnh đạo khu có nghe lọt hay không, nhưng tôi ngẫm lại thì thấy đúng là công tác của tôi không làm đến nơi đến chốn thật. Tôi có lỗi.”
“…”
Mọi người thấy cô như vậy thì lập tức trở nên mất tự nhiên.
“Quả thực hàng ngày tôi chưa đủ quan tâm tình hình chăn nuôi ở các huyện, ví như huyện Tiểu Dã của lão Trương, tình hình chăn nuôi thế nào, tôi cũng không biết.”
Huyện trưởng Trương nói: “Huyện chúng tôi chăn nuôi ít, trái lại các người không cần nhọc lòng.”
Bí thư Triệu nói: “Cũng phải, ai bảo Tiểu Dã có quặng mỏ chứ?”
Tô Mạn nói: “Có quặng là chuyện tốt, Tiểu Dã giống như Nam Bình, có rất nhiều nơi thích hợp cho chăn nuôi, tôi cảm thấy cứ để trống thì quá lãng phí. Lỡ như bên khu hỏi tới cũng không dễ ăn nói.”
Huyện trưởng Trương nói: “Chuyện này không có cách nào đâu, chúng tôi có quặng nên cần thợ mỏ, đồng thời cần cả công nhân lành nghề. Ngày nào mọi người cũng bận rộn khai thác quặng, đâu còn hơi sức dư thừa mà làm công tác chăn nuôi.”
Tô Mạn vỗ tay một phát: “Được, tôi hiểu rồi. Lão Trương, tôi đã hiểu sự khó khăn của ông. Nếu như bên khu lại hỏi tới, tôi sẽ giải thích thay các ông nhé.”
Huyện trưởng Trương: “...”
Tô Mạn lại nhìn sang lãnh đạo các huyện khác: “Hẳn là những huyện khác cũng có không ít khó khăn nhỉ.”
“Đúng đúng đúng, có rất nhiều khó khăn.” Lãnh đạo các huyện khác đều nói theo.
Thật ra chỉ có một khó khăn là không có tiền thôi. Muốn làm tốt công tác chăn nuôi thì trước tiên phải đầu tư, nhưng bọn họ không dứt khoát dốc hết vốn liếng như Nam Bình để làm tổ chức chăn nuôi, hơn nữa họ cũng không dám mặt dày đi đòi tiền khu, cho nên chỉ có thể mở một số trại chăn nuôi tượng trưng để báo cáo kết quả công việc.
Tô Mạn thở dài: “Xem ra mọi người có rất nhiều khó khăn, nhưng chúng ta không thể vì khó khăn mà bỏ qua không làm, đúng không? Dù sao chúng ta cũng là cơ sở chăn nuôi, chúng ta cũng ngóng trông làm nên thành tích chăn nuôi cho khu Hoa Châu, nhận được lời khen ngợi của lãnh đạo khu. Vì thế tôi đã nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường, hôm nay mời mọi người tới đây, nhân tiện trưng cầu ý kiến của mọi người.”
Huyện trưởng Trương nói: “Cách gì?”
“Cho chúng tôi thuê những khu đất hoang ở huyện các vị để chăn nuôi.”
Lãnh đạo các huyện khác: “...” Chuyện này là sao đây?
Tô Mạn nói: “Đây là điều mà tôi hoàn toàn suy xét thay khu Hoa Châu. Chúng ta đều có rất nhiều khó khăn, nhưng không thể vì khó khăn mà lơ đi chỉ thị của lãnh đạo. Họ một lòng muốn chúng ta hoàn thành tốt công tác chăn nuôi, nhưng chúng ta không làm nên thành tích, khó mà báo cáo kết quả công tác. Mấy ngày qua tôi và lão Triệu ăn không ngon, cứ nhớ mãi chuyện này. Hai hôm trước chúng tôi đã bàn với nhau, thôi cứ dứt khoát để chúng tôi tự giải quyết chuyện chăn nuôi này đi. Các người làm không được thì cứ để Nam Bình làm, dù sao cũng có thể báo cáo kết quả, ăn nói với lãnh đạo khu.”
Mọi người nhìn nhau, luôn cảm thấy mình nhìn không thấu vụ này.
Lãnh đạo huyện Xuân Thành hỏi: “Các người làm lớn như vậy, Nam Bình sẽ được lợi gì?”
“Đương nhiên cũng có lợi chứ, làm tốt thì chúng tôi có thể nhận được lời khen, để Nam Bình được tán dương. Các người đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng tôi không chỉ giải quyết vấn đề chăn nuôi mà còn trả tiền thuê kia mà. Các người cũng không dùng những khu đất đó, chúng tôi thuê lại để sử dụng, hàng năm các người chỉ ngồi đợi lấy tiền thôi, có phải không nào?”
Lãnh đạo các huyện khác: “...”
Nghe y như thật vậy.


Bạn cần đăng nhập để bình luận