Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 313 - Nồi sắt




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau đó cô đi tới phía bên xưởng nung gạch tìm Tô Đại Trụ, kêu hôm nay anh ta cùng mình tan làm để vác nồi về. Cô cũng không muốn mình vác nồi về nhà. Hình tượng đó cũng khó coi quá.
Phía bên xưởng nung gạch vẫn còn đang cung cấp gạch cho huyện, trong các đội khác cũng đang xây nhà, công xã khác cũng qua bên này lấy gạch, cho nên mọi người vẫn luôn rất bận rộn.
Khi Tô Mạn tới, mọi người còn đang bận việc.
Nhìn thấy cô qua đây, các công nhân đều chào hỏi rất nhiệt tình, cô vừa định nói đi tìm Tô Đại Trụ, thì trông thấy Thôi Hướng Bắc chui ra từ trong một lò gạch, trên mặt còn có rất nhiều tro bụi, trông ra bộ dáng rất chật vật.
Sau khi nhìn thấy Tô Mạn, trên mặt anh sững sờ, dường như vẫn chưa biết tình trạng trên mặt mình, mà lập tức tỏ ra rất nghiêm túc: “Xưởng trưởng Tô tới rồi à.”
Tô Mạn gật đầu: “Ừm, tôi tìm anh cả của tôi, chủ nhiệm Thôi, anh vừa chui vào đó làm gì vậy?”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Ồ, vừa rồi ra gạch, nên tôi quan sát tình hình một chút.”
Tô Mạn nhất thời cũng không cảm thấy nực cười vì hình tượng này của Thôi Hướng Bắc, ngược lại còn có hơi khen ngợi. Con người này của anh cái khác không nói, chỉ riêng phần tinh thần chuyên tâm làm việc đó vẫn rất đáng để học hỏi. Ví dụ như trước đây chăn lợn, còn có bây giờ là nung gạch, chỉ cần bản thân muốn làm, đều sẽ khắc phục khó khăn, thật sự không sợ khổ, không sợ bẩn.
“Chủ nhiệm Thôi cũng thật lao tâm khổ tứ vì xưởng nung gạch, nhưng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy, đúng rồi, tôi tới tìm anh cả tôi cùng nhau tan làm, bây giờ chủ nhiệm Thôi có muốn về không?”
Thôi Hướng Bắc vừa định đồng ý, nhưng nghĩ đến hôm nay còn phải quan sát một vài sản phẩm thử nghiệm thêm, nên chỉ có thể nén đau từ chối: “Còn vài việc nữa nên tôi sẽ về muộn một chút. Cô nói với anh hai cô chăm sóc trang trại chăn lợn thêm một chút, đợi tôi trở về rồi giao ban.”
“Anh yên tâm đi, bây giờ anh hai tôi quan tâm mấy con lợn đó lắm.” Tô Mạn cười đáp.
Bây giờ anh hai cô, đồng chí Tô Nhị Trụ, tối nào cũng phải nửa đêm thức dậy chạy qua xem đám lợn con một chuyến.
Cô nói với Thôi Hướng Bắc vài câu, rồi đi tìm Tô Đại Trụ.
Nhìn thấy cô đi, Thôi Hướng Bắc còn liếc thêm vài cái với vẻ chờ mong, nhân viên kỹ thuật ở bên cạnh anh hỏi: “Chủ nhiệm Thôi, anh có cần đi rửa mặt không?”
Thôi Hướng Bắc nhíu mày nhìn cậu ta: “Đang yên lành rửa mặt làm gì?”
Nhân viên kỹ thuật cũng là một trí thức trẻ tuổi, vẫn chưa biết cái gì gọi là kín đáo uyển chuyển, mà chỉ vào mặt anh với vẻ rất thành thật: “… Mặt anh bẩn lắm đó.”
Thôi Hướng Bắc nghe vậy, nhanh chóng chui vào trong phòng nghỉ, bên đó có treo một tấm gương cũ trên tường, anh liếc mắt nhìn mình trong tấm gương, chỉ thấy trên gương mặt bẩn có mỗi đôi mắt là trông rõ ràng. Nghĩ đến vừa rồi mình nói chuyện với Tô Mạn bằng hình tượng này lâu như vậy, anh lập tức như bị sét đánh.

“Em gái, cái nồi to quá!” Sau khi Tô Đại Trụ nhìn thấy nồi sắt, trong lòng vô cùng hưng phấn, lập tức dùng dây thừng buộc nồi sắt lại, sau đó vác lên lưng mình.
“Em gái, nồi sắt ở đâu ra vậy, nghe nói nồi sắt này cũng không dễ mua đâu. Phải đến mấy phiếu công nghiệp mới có được.”
Tô Mạn đáp: “Vào tỉnh mua đó, đây là lô đầu tiên, em mua về trước.”
Vừa nghe là lô đầu tiên, Tô Đại Trụ lập tức cảm thấy có thể diện gấp đôi, đi đường cũng rất có tinh thần: “Em gái, vẫn là em có bản lĩnh.”
Tô Mạn giáo dục: “Anh, chỉ em có bản lĩnh cũng không được, sau này em rời nhà thì phải làm sao? Anh thân là con trai, lại còn là con trưởng trong nhà, phải có cảm giác trách nhiệm chứ. Sau này gặp loại chuyện này, còn cần anh đi giành mặt mũi cho gia đình nữa.”
Tô Đại Trụ áy náy nói: “Anh, anh nào có bản lĩnh đó chứ.”
“Đều làm công nhân cả rồi, sao lại không thể? Cũng không phải kêu anh đi giao tiếp với người ta, anh chỉ cần nghiên cứu kỹ thuật cho tốt giống như chủ nhiệm Thôi, nỗ lực làm việc, nâng cao trình độ kiến thức của mình. Sau này hiển nhiên sẽ có tương lai. Lẽ nào anh còn không muốn nỗ lực sao?”
Vừa nghe không cần phải giao tiếp với người ta, mà chỉ cần cố gắng là được, Tô Đại Trụ cũng không tiện nói mình không muốn làm nô lệ, lập tức bảo: “Chắc chắn phải nỗ lực rồi, em gái, em yên tâm, anh nhất định sẽ học hỏi chủ nhiệm Thôi cho tốt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận