Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 620 - Lòng cha mẹ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tết ngày hôm sau khi Thôi Hướng Bắc đề xuất phải đi, đôi mắt Lý Thục Hoa đều đỏ. “Mới trở về mấy ngày mà.”
“Mẹ, con sẽ thường xuyên viết thư cho mẹ, nhưng con không muốn chờ đợi ở bên này nữa.”
“Cha con rất cố chấp, mẹ mặc kệ ông ta, con đừng không muốn về nhà nhé. Nơi này là nhà của con, mẹ luôn ở chỗ này chờ con.”
“Con sẽ, nếu có thời gian, con sẽ trở lại.”
Thôi Hướng Bắc xách hành lý lên bước đi, khi hai người xuống lầu, Thôi Vệ Quốc còn ngồi ở trong phòng khách, nghe thấy động tĩnh, cũng không ngẩng đầu nhìn, khi khóe mắt lướt tới Thôi Hướng Bắc mang theo bao quà, lập tức đứng lên. Ông nhớ tới cảnh tượng lần trước con trai rời nhà xuống nông thôn, sự nóng nảy nổi lên: “Mày có còn là đàn ông không thế, ông đây nói mày mấy câu, mày đã rời khỏi nhà trốn đi rồi.”
Vẻ mặt Thôi Hướng Bắc kiên nghị nhìn ông: “Lần này không phải con rời khỏi nhà trốn đi, con đến trường. Con sẽ chứng minh với cha, con không phải kẻ hèn nhát, không phải kẻ bất tài. Thôi Vệ Quốc, cha cứ nhìn cho thật kỹ.”
Nói xong liền bước ra ngoài.
Thôi Vệ Quốc phát cáu, tức giận xoay quanh ở nhà, sau đó còn tới cửa sổ nhìn. Thấy thật sự không nhìn thấy mẹ con hai người, liền vội vàng mở cửa chạy ra. Hai người đã sớm không thấy bóng dáng.
Thằng nhãi thỏ đế!
Mãi khi tiễn con trai lên xe rồi, Lý Thục Hoa mới trở về. Trong nhà lạnh tanh, trong lòng bà cực kỳ không thoải mái, cũng không nấu cơm cho Thôi Vệ Quốc ăn, để cho ông chịu đói.
Năm mới, lính cần vụ cũng được nghỉ, Thôi Vệ Quốc bắt đầu hơi đói bụng, thấy Lý Thục Hoa nằm ở trên giường giận dỗi với ông, ông cũng kiên cường, tự mình chạy vào nhà bếp nấu cơm, suýt chút nữa đã đốt luôn nhà bếp.
Lý Thục Hoa ngửi thấy mùi khét chạy đến xem. Thì nhìn thấy Thôi Vệ Quốc làm loạn ở trong nhà bếp, nhanh chóng chạy tới đổ nước trong nồi ra.
“Thôi Vệ Quốc, anh làm gì vậy?”
“Ăn cơm, em không nấu cơm cho anh ăn, còn không cho anh tự mình nấu hả?”
Lý Thục Hoa suy nghĩ nói: “Vì sao em không nấu cơm cho anh ăn, trong lòng anh không tính được hả? Thật vất vả con trai mới trở về, anh còn cãi với nó làm cái gì?”
“Đó không phải cãi nhau.”
“Đúng, đó là anh đang tìm nó càn quấy. Dù sao con trai người khác có thể học đại học, vì sao con em không thể. Hai chúng ta hy sinh nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao, Thôi Vệ Quốc, chúng ta chỉ có một đứa con thôi, nếu nó không còn, Thôi Vệ Quốc anh còn có thể sinh đứa thứ hai sao?”
Sinh không được, thân thể Thôi Vệ Quốc đã sớm bị thương ở trên chiến trường.
“Thôi Vệ Quốc, em chỉ muốn con em có thể sống tốt. Con người khác có thể học đại học, con em cũng có thể. Nó là con của quân nhân, nhưng nó cũng có thể hưởng thụ quyền lợi giống như những người khác! Chẳng lẽ anh anh cứ muốn thấy chúng ta biến thành như nhà ông Cao sao?”
Thôi Vệ Quốc siết chặt nắm tay, cứng ngắc đứng đó một lúc lâu, cầm lấy mũ của mình, đi ra ngoài, đi tới cửa, ông nói: “Nó còn để ông đây nhìn thấy nó, ông đây cứ nhìn nó lăn qua lộn lại thế nào. Không lăn lộn ra được cái gì, ông đây xem thường nó cả đời.”

Tô Mạn chỉ ở trong nhà đợi một ngày mà thôi, cho nên chuyện trong xưởng cũng không chậm trễ. Sau khi tới xưởng, cô lập tức đến chính quyền huyện tìm huyện trưởng Triệu.
Năm nay huyện trưởng Triệu trải qua cũng có hơi eo hẹp. Lập tức nhớ đến chuyện đó.
Mấy ngày hôm trước ông ta với bí thư Cao đến phía dưới công xã thăm hỏi, hiểu biết tình hình cuộc sống của dân chúng. Nhìn thấy cuộc sống của đồng chí nông dân, tâm trạng cũng rất nặng nề. Cuộc sống của dân chúng nông thôn còn kém hơn ông ta nghĩ, khi so sánh với dân chúng huyện, thật đúng là kém xa.
Trước kia huyện trưởng Triệu thực sự không gần gũi như vậy, hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ tình hình cuộc sống của nông dân.
Cho nên lúc này đây mới khiến trong lòng ông ta bị đánh sâu vào không nhỏ.
Chính vì một lần thăm hỏi như vậy, khiến ông ta hiểu trọng trách trên người mình nặng cỡ nào. Càng thêm cấp bách hy vọng nhanh chóng thành lập quê hương đồ gia dụng, kéo chất lượng cuộc sống của dân chúng Nam Bình lên.
Năm mới mùng một, ông ta ở văn phòng chờ Tô Mạn.
Nhìn thấy Tô Mạn buổi sáng đã chạy tới, tâm trạng bỗng tốt lên, sốt ruột nói: “Tiểu Tô à, trước tiên có phải chúng ta nên đi đến chuyên khu thăm hỏi lãnh đạo không?”
Tô Mạn nói: “Cháu cũng đến bàn bạc với chú đây, cháu vào trong chuyên khu nhìn thử tình huống trước, sau đó lại vào trong tỉnh. Huyện trưởng Triệu, vị lãnh đạo của tỉnh đó, chúng ta có thể gặp không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận