Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 698 - Tiểu Bắc




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Đưa em.” Tô Mạn xòe tay ra.
Thôi Hướng Bắc lấy một chiếc đồng hồ quả quýt từ trong túi áo ngực ra, đặt vào tay Tô Mạn.
Tô Mạn cười rồi nhận lấy: “Ngày mai lúc về em sẽ đưa lại cho anh.”
Nói xong thì chạy đi.
Cô về thì đã muộn, nhưng mấy người Lý Xuân Hoa chưa ngủ mà đợi cô về.
Dù sao trước đây nếu như Tô Mạn ra ngoài công tác không về thì đều sẽ gọi điện cho xưởng. Lần này cô không gọi, bọn họ có chút lo lắng.
Tô Mạn gãi đầu: “Trên đường có chút việc. Đúng rồi cha mẹ, ngày mai Thôi Hướng Bắc muốn đến gặp cha mẹ.”
Vừa nghe lời này, trong chốc lát Lý Xuân Hoa lập tức vui vẻ: “Thật ư, hai đứa chuẩn bị kết hôn à?”
“Không phải, chỉ là bọn con yêu nhau lâu rồi, cũng nên đưa anh ấy đến gặp cha mẹ.”
Lý Xuân Hoa hơi thất vọng. Hai đứa con gái đã ngần ấy tuổi rồi mà còn chưa kết hôn. Con gái lớn thì không cần nói, cả ngày giống như người điên, chẳng ai quản được, còn con gái út thì bà ấy không dám quản.
Điều an ủi duy nhất là nó có người yêu, tình cảm rất tốt.
Kết quả là đến bây giờ còn chưa chuẩn bị kết hôn.
“Vậy ngày mai chúng ta phải chuẩn bị cái gì đây, mẹ phải về phòng lấy bộ đồ mới để mặc.”
Nói xong thì đứng lên quay về phòng. Tô Thiết Sơn không vui lắm: “Con rể đến thăm, mặc quần áo mới làm gì?”
“Chẳng phải vì giữ mặt mũi cho ông à?”
Tô Thiết Sơn: “…”
Còn hôm sau khi Tô Thu Nguyệt nghe thấy chuyện này thì lập tức tỏ ý trưa nay không về nhà ăn cơm, ăn cơm ở nhà ăn được rồi.
“Hai đứa thành cặp thành đôi, một người độc thân như con ngồi một bên xem thì chẳng phải khiến con không thoải mái sao?”
Lý Xuân Hoa tức tới nỗi gõ đầu cô ta: “Quan trọng là khi nào con mới chịu dẫn người yêu về.”
“Ai mà biết được, sắp rồi.” Tô Thu Nguyệt híp mắt lại, nói xong thì chạy ra ngoài dạo phố.
Lý Xuân Hoa suy nghĩ về lời nói của cô ta, trong lòng thầm đoán có phải con gái mình để ý ai rồi không.

Buổi sáng, Thôi Hướng Bắc chỉnh đốn lại bản thân gọn gàng, sau đó đi theo Tô Mạn đến nhà họ Tô.
Lý Xuân Hoa rất coi trọng, bà gọi Tô Tam Trụ đến nhà tiếp khách, cũng tiện đây tăng thêm uy phong cho con gái. Khiến cho thằng nhóc kia biết, con gái nhà mình có chỗ dựa, không phải là người mà ai cũng có thể ức hiếp được.
Tô Tam Trụ định dựa vào uy phong của mẹ mình cũng định lên mặt ra oai với Thôi Hướng Bắc.
Kết quả Thôi Hướng Bắc vừa đến cửa, bà đã thay đổi.
Lý Xuân Hoa nhiệt tình kéo tay Thôi Hướng Bắc, nhìn trên nhìn dưới.
Trước đây cũng từng gặp, nhưng lúc đó không phải người nhà mình, không có quan hệ gì. Vậy nên không nhìn chính diện. Bây giờ nhìn kỹ lại thì đúng là không hề giống với ba thằng con trai ngu ngốc của mình.
Nhìn gương mặt anh tuấn, dáng người cao lớn, lại còn là sinh viên, nghe nói là đầu óc vô cùng thông minh. Nếu như sau này có thể kết hôn sinh con với con gái mình thì đứa bé xinh đẹp, thông minh biết bao.
“Tiểu Bắc, thím có thể gọi cháu như vậy không.”
Thôi Hướng Bắc căng thẳng không biết nói gì cả, vội vã gật đầu: “Được ạ, đương nhiên là có thể. Cha mẹ cháu cũng gọi cháu như thế.”
Lý Xuân Hoa càng vui hơn. Sau này hai đứa kết hôn, chẳng phải chính mình chính là mẹ của cậu ta ư?
Được, đứa trẻ này rất tốt.
Mắt nhìn người của bà không sai. Nhìn vào ánh mắt kia, đó chẳng phải kiểu người nhiều tâm tư, nếu thật sự muốn so sánh, con gái nhà mình mới đúng là nhiều tâm tư.
Tô Tam Trụ có chút ghen tị, bản thân còn chưa được mẹ gọi dịu dàng như thế. Trước đây toàn kêu thằng ba thằng ba.
Thế là có chút bất bình nói: “Chẳng qua bây giờ đang ở trong huyện thành, nếu là trước kia, con rể tương lai phải làm việc nhà cho cha mẹ vợ.”
Lý Xuân Hoa đáp: “Đó là chuyện của trước đây rồi, nhà ta cũng không để Tiểu Bắc phải làm việc, em gái con đã thay ba anh chăm sóc cho cha mẹ, con còn định trông cậy vào đối tượng của em gái con làm việc nhà hộ nữa à?”
Tô Tam Trụ: “…” Người mẹ này chắc chắn không phải mẹ ruột.
Thôi Hướng Bắc đáp: “Cháu sẵn lòng làm việc cho nhà mình, thím à, thím sắp xếp nhiệm vụ cho cháu đi, cháu cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
“Không cần đâu, Mạn Mạn nhà thím có ba người anh trai, nhà thím có người làm việc rồi.” Từ sau khi Tô Mạn làm cán bộ, cái tên Nhị Nha đã đi vào quá khứ rồi.
Tô Tam Trụ nhanh chóng lôi kéo Tô Mạn đến bên cạnh nói thầm: “Như vậy không được đâu, em nhìn mẹ đi, quá chiều cậu ta, cẩn thận dẫn đến được đà lấn tới, sau này sẽ ức hiếp em đấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận