Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 509 - Vì sao không thể




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Hướng Bắc kinh ngạc ôm lấy ấm nước, trong lòng đột nhiên cảm thấy được yêu thương mà kinh ngạc. Vậy mà Tô Mạn nấu nước ô mai cho anh…
“Là… Xưởng trưởng Tô?”
“Đúng vậy, chính là em gái tôi. Tôi chờ cậu cả buổi, thấy tôi nóng chưa… Cậu thi cho tốt đó. Tôi đi về trước.”
Tô Tam Trụ cất bước đi ngay.
Thôi Hướng Bắc ôm ấm nước, đứng đó một lúc lâu, trên mặt đột nhiên nở nụ cười, cười có hơi khờ khạo.
Thời gian thi đại học tổng cộng hai ngày.
Hai ngày này, Thôi Hướng Bắc dựa vào nước ô mai này vượt qua. Mỗi ngày uống một chút, tâm tình sẽ không giống nhau. Khi thi cảm thấy vô cùng trong trẻo. Cực kỳ thoải mái.
Cũng không có sự khô nóng của mùa hè chút nào.
Anh cảm thấy đây đều là công lao nước ô mai của Tô Mạn. Tô Mạn tặng đồ, đương nhiên chính là tốt nhất. Có hiệu quả nhất.
Chờ đến lượt Tô Mạn kiểm tra cuối kỳ cuộc thi, toàn thân anh thoải mái đến đưa ấm nước cho Tô Mạn.
“Đồng chí Tô Mạn, cám ơn cô chuẩn bị nước ô mai cho tôi. Uống ngon lắm, lúc tôi thi uống vào rất có tinh thần. Nước ô mai này cô kiếm ở đâu vậy, lần sau tôi cũng đi mua một chút.”
Tô Mạn thấy anh như vậy, cũng không nhẫn tâm nói thật, nhưng cũng không thể gạt người: “Đó là trong xưởng chúng tôi nấu cho công nhân uống.”
Thôi Hướng Bắc: “… Khó trách uống ngon như vậy.”
Hai người đi một đoạn đường, Thôi Hướng Bắc mới nhớ tới một vấn đề quan trọng, hỏi: “Cô thi xong rồi sao? Ngày mai còn thi không?”
Tô Mạn nói: “Không thi, tôi cũng nghỉ rồi.”
Thôi Hướng Bắc bỗng chốc tươi cười cứng đờ, trên mặt tràn đầy mất mác. Đây thật sự là lần cuối cùng đưa đón Tô Mạn rồi.
Về sau anh sẽ vào trong tỉnh học. Đừng thấy cách rất gần, nhưng khi ở Nam Bình, cơ hội hai người gặp mặt đã không nhiều. Thế sau này vào trong tỉnh. Một năm có thể gặp mấy lần? Hơn nữa trước kia còn có thể nói bởi vì chuyện công việc, gặp mặt nhau, về sau anh cũng không lấy cớ được nữa. Tô Mạn cũng không chắc sẽ gặp anh.
Thôi Hướng Bắc có cảm giác hơi lo lắng. Cười cũng cười không nổi.
Bây giờ mùa hè, bầu trời còn chưa bị ô nhiễm, trông vẫn có cảm giác đen xanh. Bầu trời còn lộ ánh trăng sao.
Tô Mạn quay đầu lại nhìn vẻ gặp đả kích trên mặt Thôi Hướng Bắc, trong lòng suy nghĩ.
Kiểu thanh niên trong độ tuổi thành thật, không trải qua tình yêu, tình cảm lại trông rất sâu sắc. Vấn đề là, bởi vì người trẻ tuổi, cho nên này tình cảm không chắc khi nào sẽ biến chất.
Tô Mạn thấy anh như vậy, tâm tư nhỏ lúc trước đó lại do dự.
Hai người lẳng lặng đi ở trên đường cái, trong lòng Thôi Hướng Bắc càng nghĩ càng lo lắng, đặc biệt khi nghĩ đến lỡ như mình ở tỉnh thành quá xa, Tô Mạn quen đối tượng thì làm sao bây giờ. Anh nhìn bóng dáng của Tô Mạn, nghĩ rằng một người tốt như vậy, chắc chắn rất nhiều người đều nhớ thương.
Vì thế cố lấy dũng khí, khẩn trương hô một tiếng: “Tô Mạn.”
Tô Mạn lại đứng lại: “Làm sao vậy?”
“Tôi thấy lần này tôi thi không tệ, hẳn là có thể thi đậu. Cảm thấy hẳn là nắm chắc rồi.”
Khi nói đến học tập và công việc, thì anh vô cùng có tự tin.
Tô Mạn gật đầu: “Vậy là tốt rồi, sau này đến trường học cho tốt, nếu có thể tốt nghiệp sớm một chút, vậy rất tốt.”
Thôi Hướng Bắc vân vê góc áo của mình: “Tôi muốn nói, chờ sau khi tôi đi rồi, lỡ như ngày nào đó cần một đối tượng…Cô có thể gọi điện thoại cho tôi không. Viết thư cho tôi cũng được. Tôi cảm thấy tôi cũng không tệ, cũng có thể trở nên tốt hơn.”
Tô Mạn: “…”
“Được không?”
Thôi Hướng Bắc khẩn trương hỏi.
Tô Mạn nghiêm túc nói: “Thôi Hướng Bắc, anh không nghĩ tới, cho dù tôi và anh ở bên nhau, lỡ như ngày nào đó nói chuyện yêu nhau, tôi không nguyện ý yêu anh, không phải là trễ nải thời gian của anh sao?”
Thôi Hướng Bắc sửng sốt, anh thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này.
Quen nhau không phải đều phải kết hôn sao?
Tô Mạn dứt khoát nói: “Anh nói xem, thanh niên trai gái quen nhau tuy rằng gấp gáp chạy đi kết hôn. Nhưng lỡ như ở bên nhau rồi, phát hiện không hợp, không thể kết hôn, thế không phải phải tách ra sao? Sau đó có phải sẽ rất thống khổ không?”
Thôi Hướng Bắc kinh ngạc: “Sao sẽ không hợp chứ. Đồng chí nam không phải đều nhường nhịn đồng chí nữ sao.”
Tô Mạn: “… Đó chính là chuyện cả đời. Có thể nhường nhịn không?”
“Vì sao không thể?” Thôi Hướng Bắc rất kinh ngạc. Đàn ông chăm sóc phụ nữ, không phải nên vậy sao? Hơn nữa, đối tượng mình tìm, thế không phải đều là bởi vì hiểu rõ nhau sao. Ví dụ như anh, anh cực kỳ thích Tô Mạn. Mặc kệ Tô Mạn làm cái gì, anh đều thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận