Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 768 - Phân xưởng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tin tức này vừa được công bố thì chú Chu đã chạy đến tìm Tô Mạn: “Chúng ta phải trở thành phân xưởng của bọn họ. Tiểu Tô, cháu phải giúp chú nghĩ cách.”
Tô Mạn nói: “Chú Chu, chú chắc chứ? Nếu chú nhúng vào, sau này họ không xuất khẩu nữa, chú còn làm phân xưởng cho họ không?”
Cô biết dự định của tỉnh nên cô không đồng ý với quyết định hiện tại của chú Chu. Ai biết nghiệp vụ xuất khẩu bên xưởng quần áo tỉnh có thể tiến hành bao lâu. Nếu chú Chu làm một mình thì còn được nhưng vì xuất khẩu mà làm phân xưởng sản xuất cho người ta thì cô không đồng ý.
“Sao lại không xuất khẩu nữa? Cho dù sau này không xuất khẩu nữa thì bây giờ chẳng phải đang xuất khẩu sao? Sau này tốt xấu gì hàng bên chú cũng là hàng xuất khẩu. Cháu đừng nói nữa, giờ chú hối hận rồi, lúc trước chú nên làm phó xưởng trưởng cho bên cháu, thế thì giờ chẳng phải chú đã một bước lên mây rồi sao?”
Tô Mạn cười nói: “Bây giờ các chú phát triển cũng khá lắm mà, cũng được tám trăm người rồi.”
“Tám trăm hai lăm người rồi.”
“Vậy thì đúng rồi, nhiều người thế rồi, chú còn làm phân xưởng của người ta làm gì. Sao không tự mình làm? Chẳng phải xưởng quần áo bên tỉnh cũng xuất khẩu sao, điều này tức là hàng hóa cung ứng cho thị trường trong nước giảm xuống, đây sẽ là cơ hội của chú. Đồ gia dụng và quần áo không giống nhau, kiểu dáng đồ gia dụng có thể giống nhau. Nhưng thẩm mỹ quần áo thì sao giống nhau được. Quần áo nước ngoài không lưu thông trong thị trường nước ta được. Bọn họ cũng không thể học làm theo kiểu dáng giống chúng ta. Vậy nên chú phải nắm chắc cơ hội này.”
Chú Chu nghe thấy thế thì vui đến tim đập thình thịch, nhưng lại lo lắng hỏi: “Lỡ đâu họ tuyển người thì sao?”
“Bọn họ dám tuyển người thì còn cần dùng đến phân xưởng phía dưới sao?” chẳng phải sợ nghiệp vụ xuất khẩu không ổn định, sau này lỡ đâu không làm nữa thì nuôi không nổi nhiều người như thế.”
Chú Chu vỗ tay cái bốp, nói: “Có lý. Tiểu Tô à, cháu nói xem sao cháu hiểu biết nhiều thế chứ.”
Tô Mạn nghĩ thầm, việc tỉnh làm cô còn góp chút sức trong đó đấy, sao không hiểu rõ nội tình cho được?
Bên phía xưởng quần áo tỉnh rất nhanh sau đó đã chọn được vài phân xưởng sản xuất, đẩy mạnh sản xuất cho đủ số hàng xuất khẩu.
Ngay sau đó, không chỉ xưởng quần áo mà cả xưởng vải bên tỉnh cũng bắt tay vào làm.
Ông Trần nhìn mãi cũng quen rồi. Nhưng thấy tình huống bên phía chú Chu, trong lòng không khỏi nghĩ quá qua loa rồi.
Huyện trưởng Triệu và bí thư Cao thì coi như nhìn quen rồi, họ cảm thấy bây giờ xưởng gia dụng huyện Nam Bình đã xuất khẩu ra được nước ngoài, nếu các xưởng khác trong huyện cũng có thể xuất khẩu ra nước ngoài thì phong quang biết mấy.
Tô Mạn nói: “Tỉnh Hồ Giang làm thì còn được, dù sao bên họ cũng là một tỉnh lớn. Nếu Nam Bình chúng ta cũng được phong quang như họ thì cũng không phải chuyện gì tốt.”
Hai người lập tức tỉnh từ trong mộng đẹp.
Mỗi ngày Tô Mạn đều đọc báo, đặc biệt là báo trong nước, đặc biệt quan tâm đến tin tức xuất khẩu.
Lúc đến tháng chín, mấy ngành nghề chế tạo của tỉnh Hồ Giang đều bắt đầu xuất khẩu.
Việc này đã gây nên một sự chú ý rất lớn trên mặt báo toàn quốc. Đây là lần đầu tiên thực hiện nhiều nghiệp vụ xuất khẩu đến thế. Hơn nữa mặt hàng xuất khẩu còn thuộc loại công nghiệp nhẹ hiện có tình hình phát triển quốc nội chẳng ra làm sao.
Nhất thời, tỉnh Hồ Giang trở thành tiêu điểm của toàn quốc.
Cũng vì lý do này, xưởng gia dụng huyện Nam Bình cũng được hưởng lây chút tiếng tăm. Vì khi những người khác truyền bá tin tức này đều sẽ nhắc tới xưởng gia dụng huyện Nam Bình.
Tô Mạn cứ chuyên tâm vào việc xây dựng. Phân xưởng bên tỉnh cũng xây thêm một phân xưởng mô hình nhỏ, trở thành phân xưởng số hai, xưởng đó vẫn thuộc sự quản lý của xưởng trưởng Tôn, chỉ sắp xếp thêm một phó xưởng trưởng qua bên đó tọa trấn.
Bên huyện Nam Bình cũng tuyển thêm một ngàn người vào xưởng. Xưởng gia dụng huyện Nam Bình cuối cùng cũng trở thành một xưởng lớn với một vạn công nhân.

Xưởng lớn vạn người, là biểu hiện cho sự thành công bước đầu của hạng mục quê hương gia dụng huyện Nam Bình.
Dù sao lúc đầu khi thành lập quê hương gia dụng huyện Nam Bình, chỉ có mấy trăm người thôi. Mới có bao lâu đã phát triển được đến mức này. Không những nuôi sống người dân của huyện Nam Bình mà còn kéo theo sự phát triển của mấy công xã phía dưới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận