Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 367 - Chinh chiến lâu năm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nội dung là để hỏi, nhưng biểu cảm lại chẳng có tí thiện chí nào. Tô Mạn lười đối phó với cô ta. Có một số người không thể nuông chiều được, nếu không người ta lại tưởng mình hiền, sau này cứ tỏ thái độ như vậy với mình. Phải để cô ta biết, làm người là phải chú trọng có qua có lại mới toại lòng nhau, tôn trọng nhau. Anh không tôn trọng người ta thì đừng mong người ta tôn trọng anh. Thế là cô trả lời qua loa: “Một số công việc của huyện ủy thôi, trưởng phòng Nghiêm bảo tôi đến nghe.”
Nghe câu trả lời của Tô Mạn, Hứa Thanh có hơi khó chịu, cho rằng Tô Mạn nói thừa, không trả lời đúng trọng tâm, không biết tôn trọng tiền bối. Nhưng Tô Mạn mới đi họp được một lần đã hơi khác so với khi bị ghẻ lạnh lúc trước nên cô ta cũng ngần ngại, không dám hung hăng với Tô Mạn như trước. Tất nhiên cô ta sẽ không thừa nhận mình đã bớt ra vẻ bởi thái độ cố chấp của Tô Mạn.
Trong phòng làm việc của trưởng phòng Nghiêm, phó phòng Chu cũng nói đến chuyện Tô Mạn.
“Trưởng phòng Nghiêm, buổi họp hôm nay anh dẫn Tiểu Tô đi làm gì? Đồng chí này còn nhỏ tuổi, nhưng có vẻ bí thư Lâm rất coi trọng Tiểu Tô.”
Là một người đứng đầu, trưởng phòng Nghiêm hiển nhiên biết nỗi phiền muộn của phó phòng Chu: “Anh Chu, chuyện công việc đều là sắp xếp của cấp trên, không phải ý của mình đồng chí Tô Mạn. Anh là lãnh đạo, đừng tính toán với cô bé. Đồng chí Tô Mạn đã được điều đến đây thì chắc chắn là vì thực lực xuất chúng. Tôi đã đọc hồ sơ của Tiểu Tô rồi, kinh nghiệm làm việc rất phong phú. Đừng thấy cô bé còn nhỏ nhưng kinh nghiệm cơ sở của cô bé hoàn toàn dày dặn. Rõ ràng được điều từ đại đội sản xuất đến công xã Bắc Hà, rồi lại được điều từ công xã Bắc Hà đến huyện làm việc. Gia đình lại không hề có người đảm nhận chức vụ nào thuộc nhà nước, điều này chứng tỏ cô bé đã thực sự dựa vào chính năng lực của mình để đi lên. Huyện ủy và cơ quan huyện không được mấy người trẻ có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú như thế này đâu. Chúng ta nên nghiêm túc đối đãi với một đồng chí như vậy.”
Nghe trưởng phòng Nghiêm nói vậy, phó phòng Chu cũng không nói gì nữa. Trong lòng ông ta cũng có ý kiến, người mình chọn cũng là người có năng lực làm việc tốt nên chuẩn bị đưa đến ban tổ chức, ai ngờ lại bị người khác nẫng tay trên. Ông ta không còn mặt mũi nào trước mặt họ hàng bằng hữu, cũng mất thể diện ở đơn vị luôn. Thế nên ông ta mới nhất thời nghĩ không thông.
“Tôi cũng đâu làm khó Tiểu Tô.”
Trưởng phòng Nghiêm nói: “Tôi biết anh cũng không phải người như vậy, nhưng hãy nghĩ thoáng hơn. Tiểu Tô là người của ban tổ chức ta, nếu cô bé đạt thành tích, ban tổ chức ta cũng sẽ được nở mày nở mặt.”
Phó phòng Chu gật đầu, trong lòng vẫn hơi chống đối: “Vậy tôi sẽ xem đồng chí ấy có xuất sắc như mọi người nói hay không.”
Buổi chiều, huyện đã ra thông báo chính thức sẽ thành lập xưởng gia dụng và Tô Mạn của ban tổ chức sẽ đảm nhiệm chức quyền xưởng trưởng. Những phòng ban khác phải tích cực phối hợp với công tác xây dựng xưởng.
Một số phòng ban có qua lại với ban tổ chức nên cũng biết về Tô Mạn, khi biết một đồng chí trẻ như Tô Mạn được làm xưởng trưởng, họ cho rằng lãnh đạo đã đưa ra quyết định hơi vội vàng khiến mọi người khá khó hiểu. Có những người lại hăng hái tìm hiểu về Tô Mạn, muốn gặp cô nói chuyện để xem có cơ hội làm việc nào không. Nhưng vì tính chất công việc của ban tổ chức, bọn họ lại không dám đến phòng làm việc tìm Tô Mạn.
Người của ban tổ chức cũng đã nhận được thông báo. Sau khi thấy chức vụ mới của Tô Mạn, tất cả lại một lần nữa bị tin tức này làm cho bàng hoàng. Đồng chí trẻ này không phải bị ghẻ lạnh mà là một phát lên tới trời. Chẳng trách hồi trước lại ra vẻ dửng dưng, hóa ra đã tính hết cả rồi.
Cả hai đồng chí lâu năm là cán sự Ngô và cán sự Từ cảm thấy mình đã nhìn lầm rồi. Nhưng may mà trước đây chỉ không nói chuyện với Tô Mạn chứ không làm khó Tô Mạn như Hứa Thanh. Cả hai đều chúc mừng Tô Mạn, coi như chủ động phát tín hiệu làm bạn.
Tô Mạn tiếp nhận tín hiệu của họ, cười nói cảm ơn: “Công việc sau này có chỗ nào cần được hỗ trợ, tôi còn cần mọi người giúp đỡ nữa là.”
Cán sự Ngô và cán sự Từ đều cười tỏ vẻ đồng ý, bọn họ biết Tô Mạn đã tiếp nhận thành ý của bọn họ. Nhìn sang Hứa Thanh trầm mặc ở một bên, cả hai đều nghĩ chẳng trách lần nào một sinh viên như Hứa Thanh cũng đều bị Tô Mạn phản công đến không nói nên lời. Tô Mạn quả thực không đơn giản, cứ như một cán bộ đã “chinh chiến” lâu năm rồi vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận