Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 213 - Giá cả




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc trước nhìn các cô con dâu trẻ tuổi đi may quần áo kiếm công điểm, đàn ông trẻ tuổi thì lên núi săn bắt, cũng có thể kiếm được công điểm, còn những người già này không làm được gì cả, chỉ có thể trông chờ vào người trẻ tuổi trong nhà.
Bây giờ cái tin này vừa được thông báo thì rất bùng nổ. Lớn tuổi thì làm sao, chúng tôi có tay nghề, cũng có thể tăng thu nhập cho gia đình.
Rất nhanh, Tô Mạn đã triệu tập được hơn trăm người.
Công việc đan giỏ tre này không giống với việc may quần áo, may quần áo thì cần phải hợp tác làm cùng nhau, cho nên phải tụ tập lại một chỗ, còn đan giỏ thì không giống, hoàn toàn có thể hoàn thành ở nhà. Tuyển bao nhiêu người cũng không cần lo.

Tô Mạn từ trong những người này chọn ra mấy người có tay nghề tốt, để bọn họ giúp đỡ làm hàng mẫu.
Đối với hàng mẫu, yêu cầu của Tô Mạn cũng không khác mấy, chính là làm cẩn thận, dùng bền, nếu như có thể bện thành kiểu dáng hoa văn gì đó thì càng tốt.
Sau khi có được hàng mẫu, Tô Mạn đạp xe đi đến huyện thành một chuyến, đưa đồ cho nhà máy chế biến thực phẩm.
Đối phương xem qua hàng mẫu, còn lấy ra thử qua, phát hiện rất tiện tay.
Sau cùng hỏi Tô Mạn về giá cả.
Tô Mạn đáp: “Loại lớn nhất ba xu một cái, cỡ trung bình thì hai xu một cái, nhỏ nhất là một xu một cái.”
Giá tiền này tương đối thích hợp, giỏ cỡ lớn, cho dù là người có tay nghề tốt cũng phải bện mất một ngày.
Nhà máy thực phẩm không có khả năng dùng hộp sắt, chi phí mua sắt thép gì đó quá đắt, không giảm được, còn thùng giấy cũng không rẻ, hơn nữa trên đường vận chuyển, thùng giấy cũng dễ bị hỏng.
Sau khi Tô Mạn báo giá thì chuyện này cứ thế được định xuống, để tranh thủ thời gian sản xuất một lượng lớn, nhất định phải nhanh và nhiều.
Gần đây một lượng hàng đã gia công xong rồi, toàn bộ thịt gà, thịt thỏ đều chờ ngày xuất đi.
Ở huyện có nhiều cách hơn công xã, trước đó bí thư Lâm đã đặc biệt đi một chuyến đến bên tỉnh thành kia, cầm mấy món hàng mẫu đi bàn chuyện làm ăn, người ta xem qua thì cảm thấy hài lòng, chẳng phải cũng sắp đến tết nguyên đán rồi à, tiện cho việc tặng quà, vì thế trong xưởng lại tăng thêm giờ để gia công, chờ đồ đóng gói đưa đến thì sẽ giao hàng đến tỉnh.
Tô Mạn cười cam đoan: “Đồng chí nông dân chúng cháu chính là chăm chỉ nhất, chịu trách nhiệm nhất, nhất định sẽ giao đúng hạn.”
Rời khỏi xưởng, Tô Mạn đạp xe về công xã, sau khi về thì báo cáo với bí thư Trình: “Đã quyết định xong.”
Bí thư Trình cao hứng vỗ bàn: “Tốt, nhanh cho người chặt tre trúc.”
Tô Mạn: “Trước lúc này, chúng ta vẫn nên làm một chuyện, bởi vì công xưởng muốn vận hành thì phải cần tiền, cho nên lần này trong báo giá, cháu cũng coi số tiền kia xem như ở bên trong, đến lúc đó chúng ta ghi vào sổ sách, nhưng xã viên lại không biết chuyện này, về sau bọn họ xem sổ lại cảm thấy chúng ta ở giữa ăn chênh gì, giống như xưởng quần áo kia, chúng ta cũng phải nhắc đến giá tiền với bọn họ, dù sao thì chi phí sân bãi, phí giám sát nhân công đều phải tính vào.”
Trước đó chỉ là làm nhỏ lẻ, tất cả chỉ là mở đầu, bây giờ muốn đường đường chính chính làm, Tô Mạn cảm thấy cần phải chính quy hơn, bọn họ đương nhiên sẽ không đi áp bức xã viên, cho nên chỉ có thể dựa theo như xưởng quần áo mà lên giá.”
Bí thư Trình nghe xong thì nghiêm túc gật đầu.
Suy nghĩ này rất đúng, phía trên đối với phương diện này cũng rất mẫn cảm.
“Cháu có kế hoạch gì rồi hả?”
Tô Mạn gật đầu: “Bên phía xưởng quần áo bên kia thì không vội, sau khi chúng ta giao xong lô hàng này sẽ nhắc đến với bọn họ, nhưng bên chỗ tre trúc này, trước tiên chúng ta phải nói cho rõ ràng, để bọn họ ký tên, tính toán rõ chi phí này cho họ nghe, chúng ta phải dùng máy kéo để vận chuyển hàng, khấu hao xe, dầu, còn có tiền lương của tài xế, cùng với tiền lương của quản lý phân xưởng, đều phải tính toán cho bọn họ xem.”
Nghe Tô Mạn đã nghĩ rõ ràng như vậy, trái tim vừa mới còn treo cao của bí thư Trình cũng đã buông lỏng, ông ta biết đồng chí Tiểu Tô này suy nghĩ rất chu đáo, trước nay không đưa nan đề cho lãnh đạo, luôn giải quyết vấn đề trước, mới đến tìm lãnh đạo, đây là đồng chí tốt.
Ông ta cười ha hả nói: “Cháu làm đi, chuyện này giao cho cháu xử lý là chú yên tâm, đến lúc đó tìm chủ nhiệm Lưu bên kia đóng dấu của công xã.”
Thế là Tô Mạn lấy danh nghĩa của công xã viết một tờ chi tiết phí tổn bên phía công xưởng, cho thấy bên này công xã báo giá cho xưởng gia công thực phẩm trong huyện bao nhiêu, giá tiền này bao gồm chi tiết chi phí hàng ngày trong xưởng như thế nào, tiếp theo mới là tiền lương của công nhân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận